ANH HÙNG CA - Trang 202

Cúi đầu nhìn miếng thịt gà màu nâu trong tay mình, Tiểu Trúc do dự một

lát, cuối cùng không cự lại được vẻ chờ mong trong đôi mắt kia, bèn chậm
rãi đưa bàn tay cứng đờ lên, khẽ cắn một miếng thật nhỏ và cố gắng nhai
thật chậm.

“Sao rồi? Sao rồi? Ngon chứ hả? Tay nghề của sư phụ chắc chắn là chưa

suy giảm chút nào đâu!”

Đối mặt với những câu hỏi liên tục của Mặc Bạch, khóe mắt Tiểu Trúc

bất giác hơi co giật. Nàng cố gắng nuốt miếng thịt cứng đờ trong miệng,
sau khi trầm ngâm một lát mới lựa được cách nói mềm mỏng nhất.
“Chuyện này… Sư phụ, người còn nhớ hồi sáu tuổi, con đã lần đầu vào bếp
nấu cơm không?”

“Đương nhiên là nhớ.” Mặc Bạch không chút nghĩ ngợi đáp ngay. “Lúc

ấy con còn nhỏ xíu, chân tay ngắn ngủn, phải đứng trên ghế mới với tới
bếp, nhưng trông đã ra dáng lắm rồi. Ngay từ khi đó, ta đã nhìn ra con rất
có khiếu nấu nướng…”

Thấy Mặc Bạch nheo cặp mắt sáng rực, hiển nhiên đã rơi vào dòng hồi

ức, khóe mắt Tiểu Trúc lại co giật, rồi nàng không kìm được cất lời nhằm
kéo đối phương trở về thực tại: “Sư phụ, thực ra điều mà con muốn nói
là… đã mười ba năm rồi người chưa vào bếp lần nào đấy.”

“Phì!” Tất Phi vốn đang đánh chén ngon lành, nghe thấy vậy thì bật cười

thành tiếng. Đúng như câu vui quá hóa buồn, vì tiếng cười này mà thức ăn
thiếu chút nữa tràn vào trong khí quản, khiến y ho sù sụ, nơi khóe mắt ánh
lên mấy tia lấp lánh, hiển nhiên là đã ho đến nỗi chảy cả nước mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.