ANH HÙNG CA - Trang 204

Chỉ thấy Mặc Bạch ung dung cắn một đoạn gậy trúc, sau đó uể oải nói:
“Còn có thể dùng cách gì được, ngươi không phải đã đoán ra rồi sao?”

“Chẳng lẽ thật sự có vị thần nào đó ra tay?” Tiểu Trúc kinh ngạc thốt lên,

rồi chợt nhớ tới vị thư sinh mở quầy bán con rối gấu trúc bên đường hôm
trước. Còn nhớ lúc ấy, Mặc Bạch sư phụ vừa mới nhìn thấy người đó liền
quay đầu bỏ chạy, chẳng kịp dặn dò điều gì, hiển nhiên hai người bọn họ đã
quen nhau từ trước. Nghĩ tới đây, Tiểu Trúc vội vàng hỏi: “Sư phụ ơi,
chẳng lẽ chính vị chủ quầy bán con rồi gấu trúc hôm đó là người đã giúp sư
phụ ư?”

Thấy Mặc Bạch khẽ gật đầu, Tiểu Trúc càng cảm thấy nghi hoặc.

“Nhưng sư phụ vừa mới nhìn thấy người đó liền bỏ chạy ngay, chẳng giống
như gặp lại bạn cũ gì cả. Nếu người đó không phải là bạn của sư phụ, vậy
thì tại sao lại phải giúp sư phụ giải trừ cấm chế? Tại sao lại phải giúp mấy
người bọn con chữa trị vết thương?”

Mặc Bạch há to miệng, nhồm nhoàm nhai trúc, đồng thời nói: “Việc này

ấy à… Thực ra gã đó là chủ nợ của ta. Nha đầu, con chưa nghe nói ư, thời
buổi này kẻ thiếu nợ mới là ông lớn, nếu ta mà chết thì gã biết phải đi đâu
để đòi nợ đây?”

Thấy y trả lời tùy tiện như thế, Tiểu Trúc chớp chớp mắt, muốn tìm ra

manh mối gì đó trên khuôn mặt của đối phương. Đáng tiếc, lúc này Mặc
Bạch đã biến về nguyên hình, trên khuôn mặt chỉ có hai màu đen trắng quả
thực chẳng có biểu cảm gì cả. Sau khi nhìn một hồi lâu, Tiểu Trúc rốt cuộc
chấp nhận bại trận. Nàng bất mãn trề môi, khẽ làu bàu: “Sư phụ đúng là
giảo hoạt quá đi!”

Bị gọi là “giảo hoạt”, Mặc Bạch liền chuyển thủ thành công, hỏi Tiểu

Trúc: “Phải rồi, nha đầu, hôm đó, sau khi ta rời đi, bọn con rốt cuộc đã gây

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.