ANH HÙNG CA - Trang 212

sống, không phải để tìm đến cái chết. Mau chôn cất các sư đệ của huynh đi
thôi, chúng ta còn có việc quan trọng cần làm đấy.”

Nghe thấy câu này, nụ cười bên khóe miệng Tất Phi lập tức trở nên cứng

đờ. Y lẳng lặng bế thi thể của đám người Triệu Thông vào trong hố, để bọn
họ nằm sát bên nhau, sau đó lại sửa sang quần áo giúp bọn họ. Sau khi tất
cả đã ổn thỏa, Tất Phi liền bốc một nắm đất vàng lên, chậm rãi rắc xuống
người các sư đệ đồng môn của mình. Thấy y cúi gằm mặt xuống, vẻ bi
thương lộ rõ, Tiểu Trúc không đành lòng nhìn tiếp nữa, bèn khẽ niệm Trì
Phong quyết. Một làn gió mát chậm rãi nổi lên, bụi đất vù vù bay tới,
không lâu sau đã chôn các thi thể kia xuống dưới lớp đất vàng.

Tất Phi đứng dậy, lẳng lặng khom người vái một cái trước nấm mồ tập

thể, sau đó đưa tay lên lau mặt, xoay người lại, nói: “Nguyệt cô nương nói
rất phải, cứ mãi tưởng nhớ hoài niệm cũng chẳng ích gì, vẫn nên tập trung
vào chuyện chính thì hơn. Tiên quân, chẳng hay đã có manh mối gì về tung
tích của Hóa Xà chưa?”

Thì ra trong khi Tất Phi còn đang bận rộn chôn cất thi thể của đồng môn,

Mặc Bạch đã nhặt một mảnh vảy rắn màu trắng lên, đồng thời thi triển Hồn
Dẫn thuật để tìm kiếm. Chỉ thấy y xòe bàn tay phải ra, mảnh vảy rắn trong
lòng bàn tay tự động bốc cháy, biến thành một con bướm lửa vỗ cánh bay
lên giữa không trung, dường như đang nói với Mặc Bạch những lời gì đó.

Mặc Bạch hơi cau mày lại, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi nói là núi Xích Vân

ư?”

“Cái gì?” Tất Phi kinh hãi vô cùng, nôn nóng nói. “Núi Xích Vân chính

là nơi tọa lạc của sư môn, lẽ nào ả yêu nữ đó định tới Xích Vân lâu gây
rối?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.