ANH HÙNG CA - Trang 223

Trong gian phòng đá đột nhiên nổi lên một cơn gió mạnh, những ngọn

lửa không ngừng đung đưa dữ dội. Dần dần, cơn gió ngưng tụ lại và bao
bọc Chung Vô Gia vào giữa. Ả cắn chặt răng, cố gắng dùng yêu lực để
kháng cự, nhưng rốt cuộc vẫn không địch nổi, ngã gục xuống đất, còn Nhân
Đồ Huyết Tỏa cũng chẳng còn chút khí kình nào, nhanh chóng rơi xuống
ngay bên cạnh ả.

Mắt thấy Chung Vô Gia thất thế, Hóa Xà lập tức bò tới bên cạnh ả, muốn

đỡ ả dậy, nhưng Chung Vô Gia lại giận dữ phất mạnh tay áo, quát lớn: “Cút
mau! Ai cần ngươi giúp chứ?”

Hóa Xà đứng im không động đây, nhưng cặp mắt đỏ ngầu vẫn lẳng lạng

nhìn đối phương chăm chú. Chung Vô Gia chẳng thèm nhìn nó, cố gắng
chống một tay xuống đất và ngồi dậy, sau đó lau đi vết máu bên khóe
miệng. Lúc này, trong cặp mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ oán độc, ả giận dữ nhìn
Mặc Bạch, lạnh lùng nói: “Được lắm... Ngày đó, khi xử lý gã Phi xui xẻo
kia ở Đỉnh Sơn thôn, lẽ ra ta nên giải quyết luôn cả ngươi nữa mới đúng,
đây quả là sai lầm của ta...”

Nghe nhắc đến Đỉnh Sơn thôn và Hồng Phi, trong mắt Quy Hải Minh

thoáng qua một tia ảm đạm, rồi y vung tay lên, đâm trường thương về phía
cổ họng Chung Vô Gia. Thế nhưng, đúng trong khoảnh khắc ấy, một bàn
tay thon dài trắng nõn bỗng nắm chặt cán thương, ngăn động tác của y lại.
Chỉ thấy Mặc Bạch đưa tay giữ lấy Bàn Long thương, trên khuôn mặt tuấn
tú không còn nụ cười ung dung như thường ngày, thay vào đó là một vẻ hết
sức nặng nề, rồi y trầm giọng hỏi: “Chung Vô Gia, ngươi làm sao mà biết
tới Luyện Hồn Diệt chú như vậy? Loại công trình thế này một mình ngươi
ắt chẳng thể hoàn thành, ngươi và đồng bọn của ngươi rốt cuộc có mục
đích gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.