ANH HÙNG CA - Trang 228

“Ơn dưỡng dục và ơn thụ nghiệp, Tất Phi suốt đời chẳng dám quên.” Tất

Phi ôm quyền hành lễ, nhưng ngay sau đó đã ưỡn thẳng lưng, nhìn chằm
chằm vào đối phương không chút sợ hãi. “Nhưng với các hành vi như thế,
sư phụ đã không còn là vị sư phụ kính yêu trong lòng con nữa rồi. Cái gì
mà đạo nghĩa, cái gì mà lẽ phải, lẽ nào còn có thể đặt trên tính mạng của
những con người vô tội được ư? Thích sư thúc nói rất đúng, Nguyệt cô
nương nói cũng không sai, sư phụ không chỉ tẩu hỏa nhập ma mà còn hóa
thân thành ma rồi.”

Chính Đức chân nhân chậm rãi lắc đầu, tỏ vẻ đau xót nói: “Ta thật không

ngờ đồ nhi ngoan mà ta dạy dỗ ra lại là một con người lòng dạ hẹp hòi, đầu
óc ngu muội như vậy! Muốn bàn về đạo nghĩa thì cũng cần phân rõ đối
tượng, đối với đám yêu linh dị thú thì có đạo nghĩa gì mà nói? Còn về lẽ
phải, có câu rằng kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, chỉ có lời của người
thắng mới là lẽ phải thôi...”

“Ha ha, thực đúng là lý lẽ của kẻ cường đạo! Chi bằng, ngươi hãy nói

thẳng ra một chút: Theo ta thì sống, chống ta thì chết.” Tiểu Trúc cắt ngang
lời của đối phương, lớn tiếng nói. “Đừng nói là yêu linh, ngay đến loài súc
vật cũng biết thế nào là thủ túc tình thâm, còn ngươi tự xưng là một bậc
tông sư, thế mà lại chẳng để tâm gì tới tình nghĩa đồng môn, lạm sát người
vô tội, ngươi còn nói gì tới đạo nghĩa nữa, ta xin tặng cho ngươi bốn chữ
này: Chẳng bằng cầm thú!”

“Thực là đồ không biết phân biệt phải trái!” Chính Đức chân nhân cả

giận, quát lớn một tiếng, vung tay đánh về phía Tiểu Trúc. Tất Phi thấy vậy
thì lập tức bước lên trước một bước, sử dụng Hàn Lam Băng Lẫm tạo ra
một bức tường băng để đối phó. Nhưng xét về tu vi thuật pháp, Tất Phi há
có thể so được với ân sư thụ nghiệp của mình? Chỉ thấy trong tay lão già
bừng lên một ngọn lửa nóng, thế rồi chỉ sau một chưởng, bức tường băng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.