ANH HÙNG CA - Trang 240

“Đưa cho ta! Đưa cho ta!” Đám đông sau nháy mắt trở nên hỗn loạn. Có

người tranh cướp, có người bị đẩy ngã xuống đất và đau đớn kêu gào, đủ
thứ âm thanh hỗn tạp vang đi xa tít, nhưng rốt cuộc tất cả đều bị vùi lấp
giữa màn tuyết trắng mênh mang.

Người phụ nữ đầu quấn khắn hoa dùng cả tay lẫn chân bò đi trên mặt

đất, len qua giữa những đôi chân già có, trẻ có của dòng người hỗn loạn,
cuối cùng cũng bò được ra ngoài. Lúc này, bà ta đã đầu tóc rồi bù, quần áo
tả tơi, hệt như một người đàn bà điên vậy. Nhưng bà ta chẳng kịp sửa sang,
vội vã bước qua một bên, vẫy tay nói với hai bóng người: “Ông nó, Hổ Tử,
mau qua đây nào!”

Nghe thấy tiếng gọi của bà ta, một người đàn ông trung niên mặt mày

vàng vọt, trông có vẻ rất yếu ớt cùng một thiếu niên mặc áo bông màu
xanh, tuổi chừng mười ba, mười bốn lập tức cất bước đi tới. Ba người bọn
họ chụm đầu nhau, thế rồi người phụ nữ bẻ đôi chiếc bánh tròn, đưa một
nửa cho thiếu niên kia, sau đó mới bẻ nửa còn lại ra chia đôi cho mình và
chồng.

Người phụ nữ cùng người đàn ông kia ăn ngấu nghiến, nhưng thiếu niên

tên Hổ Tử ấy lại có chút do dự. Nó cúi đầu nhìn miếng bánh trong tay, lại
ngoảnh đầu nhìn một cái bóng gầy gò nhỏ bé ở đằng xa, cuối cùng mới nhỏ
giọng nói: “Mẹ, con không đói, nửa này của con để dành cho em con…”

Nó còn chưa nói xong, miếng bánh trong tay đã bị người phụ nữ kia giật

về mất. Bà ta nhét miếng bánh vào trong vạt áo trước ngực, nói: “Đừng để
ý đến con ranh đó! Hổ Tử, con nghe mẹ nói này, con gái đều là người
ngoài, gả chồng rồi như bát nước hắt đi, chỉ có con mới là cục cưng của mẹ
thôi. Miếng bánh này mẹ để dành cho con, chờ khi nào con đói thì hãy gọi
mẹ, vậy nhé!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.