ANH HÙNG CA - Trang 241

Thiếu niên cụp mắt xuống suy nghĩ một lát, rồi ngẩng đầu lên, cố rặn ra

một nụ cười, nói: “Mẹ, vậy để con ăn luôn bây giờ đi!”

“Ngoan lắm!” Người phụ nữ xoa đầu thiếu niên vẻ cưng nựng, sau đó

liền đưa lại miếng bánh cho nó, cười tủm tỉm nhìn nó ăn. Hổ Tử ra vẻ ăn
ngấu nghiến, nhưng lại cố tình bẻ ra một nửa nhỏ mà giấu ở trong lòng bàn
tay.

Không lâu sau, đoàn người lại tiếp tục đi. Trên thi thể của ông lão kia lúc

này chỉ còn lại một chiếc quần cộc, tất cả những thứ khác đều đã bị cướp
sạch sẽ. Tuyết vẫn lất phất rơi, nhẹ nhàng phủ lên làn da đã mất đi hơi ấm
của ông lão, dần dần ngưng tụ lại thành một chiếc áo trắng tính, nhìn từ
đằng xa cứ như thể ông lão đã được mặc cho áo liệm.

Hổ Tử cố ý đi chậm lại, thừa lúc người phụ nữ kia không chú ý đến thì

lén lút chạy tới phía sau cùng của đoàn người, đi tới bên cạnh một bóng
dáng gầy gò nhỏ bé.

Đó là một cô bé mới chừng mười một, mười hai tuổi, khuôn mặt khá

thanh tú, có điều chẳng có chút huyết sắc nào, hai bờ môi đều tái xanh. Cô
bé chỉ mặc duy nhất một chiếc áo mỏng, đang run lẩy bẩy trong gió tuyết,
hai bàn tay không ngừng chà xát vào nhau, các ngón tay đều sưng tấy.

“Tiểu Gia, ta mang đồ ăn tới cho muội này.” Hổ Tử hạ thấp giọng nói

xuống, đồng thời đưa miếng bánh nhỏ mà mình cất giấu đã lâu kia cho đối
phương. Nhưng cô bé được gọi là Tiểu Gia đó lại không thèm đón lấy, còn
vung tay gạt mạnh tay của thiếu niên ra, miếng bánh chỉ to bằng gần nửa
bàn tay kia tức thì rơi xuống đất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.