ANH HÙNG CA - Trang 242

“Ai cần huynh giả vờ tốt bụng chứ? Huynh cho rằng muội không biết ư?

Người đàn bà đó chỉ mong muội mau chết rét, sau đó lột nốt chiếc áo trên
người muội ra để vá áo cho huynh.” Cô bé lạnh lùng nói, đôi hàng lông
mày nhíu chặt, trên khuôn mặt ngợp đầy những tia phẫn nộ và oán hận khó
mà miêu tả bằng lời.

Hổ Tử ngơ ngác nhìn em gái, bất an đưa tay vuốt ve chiếc áo bông trên

người mình, lại lén lút liếc nhìn chiếc áo mỏng manh trên người em gái,
nhỏ giọng biện bạch: “Ta… ta cũng không muốn như vậy…”

“Ha ha, huynh không muốn ư?” Cô bé cười lạnh một tiếng, âm thanh thê

lương như xé nát hư không, toát ra một vẻ chói tai khó tả. “Đúng thế,
huynh không muốn! Huynh đương nhiên là không muốn rồi! Tiểu muội ra
đời mới được ba tháng, cha mẹ và huynh thậm chí ngay đến tên cũng chẳng
buồn đặt cho muội ấy, chỉ có muội bế muội ấy trong lòng và gọi là tiểu
Tuyết, bởi vì muội ấy ra đời trong một ngày tuyết rơi lả tả… Huynh có biết
không, người phụ nữ đó đã cướp tiểu muội đi từ trong lòng muội, sau đó
bán cho kẻ buôn người để đổi lấy chiếc áo bông này cho huynh đấy!”

Hổ Tử ngây ra, sau đó lùi về phía sau một bước, vội vã xua tay biện

bạch: “Ta không biết… ta thật sự không biết mà…”

“Huynh đương nhiên là không biết rồi! Huynh chỉ cần có cơm ăn, có áo

mặc, đâu lúc nào buồn quan tâm tới người khác!” Cô bé giậm chân oán
hận, đoạn gằn giọng nói: “Nhưng chẳng nhẽ huynh chưa từng thấy lạ ư?
Tại sao huynh vừa có áo mới thì tiểu muội đã biến mất chẳng còn tăm
tích?”

“Ta… ta…” Hổ Tử ấp úng suốt hồi lâu mà chẳng nói được gì. Những

chuyện này mẹ tất nhiên không đời nào nói với nó, nhưng nó cũng từng lờ
mờ cảm thấy có chút bất an.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.