ANH HÙNG CA - Trang 251

Nhìn thấy tình cảnh này, Mặc Bạch khẽ thở dài một tiếng, cúi đầu không

nói năng gì. Tất Phi dần dần buông lỏng bàn tay, nhưng ngay sau đó lại
nắm chặt lại, chậm rãi lắc đầu, khàn giọng nói: “Chung cô nương tuy có ơn
cứu mạng với ta, ta cũng rất thông cảm với cảnh ngộ của cô ấy, nhưng dù là
như thế, cô ấy cũng không nên lạm sát người vô tội! Bọn ta không thể vì cô
ấy đáng thương mà làm lẫn lộn sự đúng sai được!”

“Ai cần ngươi thương hại chứ?” Chung Vô Gia biến hẳn sắc mặt, trừng

mắt nhìn Tất Phi, gằn giọng nói. Trên khuôn mặt xinh đẹp của ả ta lúc này
bỗng xuất hiện một tia dữ dằn như ma quỷ, dường như bất cứ lúc nào cũng
có thể ra tay đoạt mạng người ta. Nhưng đúng vào lúc này, Hỏa Xà chợt
ngẩng đầu lên một cách khó khăn, lại cọ nhẹ vào mu bàn tay trắng ngần của
ả, nhỏ giọng nói: “Tiểu Gia… đừng mà… ta cầu xin muội… đừng giết chóc
nữa…”

“Câm miệng! Câm miệng! Câm miệng!” Chung Vô Gia khàn giọng gào

lên. “Ai cần ngươi quan tâm? Ai cần ngươi cầu xin hộ? Ta không có anh
trai! Ta chưa từng có người thân nào trên đời!”

Nói tới đây, ả ta chợt ngẩng đầu lên nhìn khắp mọi người, trong cặp mắt

long lanh mọng nước ngợp đầy vẻ quyết liệt. Chỉ nghe ả ta gằn giọng nói:
“Các ngươi muốn giết thì cứ giết, chớ có nói nhiều! Các ngươi không phải
là muốn trừ gian diệt ác, báo thù cho bằng hữu ư? Giết đi! Đến giết ta đi!”

Chung Vô Gia càng hét giọng thê lương, vẻ mặt lại càng cuồng dại, mấy

người Tiểu Trúc càng lúc càng có cảm giác nặng nề hơn. Nàng liếc nhìn
Hỏa Xà, thấy cặp mắt đỏ ngầu tà dị thường ngày lúc này đã ảm đạm hẳn đi,
chỉ còn sót lại một tia sáng mờ mờ. Tiểu Trúc buồn bã cúi đầu, khẽ nói:
“Kỳ thực, ta cũng là một đứa bé gái bị cha mẹ vứt bỏ, ta có thể hiểu được
cảm giác của cô… Nhưng Tất công tử nói đúng, đáng thương không phải là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.