ANH HÙNG CA - Trang 268

Mắt thấy Tiêu Hành Chi giống như vừa được vớt lên từ bể máu nhưng

vẫn liều mạng chiến đấu, Lục Linh lại càng sững sờ. Cô ta nắm chặt thanh
bán nguyệt kích trong tay, mãi không chịu gia nhập vào vòng chiến. Thấy
cô ta do dự, các môn nhân của Độ Tội cốc đều lộ vẻ không hài lòng, riêng
Hồ Cửu còn lớn tiếng chỉ trích: “Lẽ nào sư tỷ đã bị gã mặt trắng này mê
hoặc rồi?”

Một kẻ khác cũng lớn tiếng kêu lên: “Tên yêu nghiệt này lấy cắp bảo vật

của bản môn, tội đáng muôn chết! Đại sư tỷ, tỷ trở nên mềm lòng như thế
từ bao giờ vậy?”

Lục Linh hít sâu một hơi, rốt cuộc cũng cầm theo trường kích bước từng

bước về phía trước, chuẩn bị tham gia vào trận chiến. Đúng vào khoảnh
khắc cô ta giơ trường kích lên định đánh về phía Tiêu Hành Chi, bỗng có
tiếng xé gió vang lại, một ngọn lửa màu xanh lam bỗng xé toạc hư không
bay tới, thanh thế vô cùng dữ dội. Ngay sau đó, ngọn lửa đánh lên cây kích
của gã môn nhân Độ Tội cốc, sau nháy mắt khiến cho thứ vũ khí cứng rắn
ấy cháy thành than.

“Minh Tiêu Chi Viêm.”

Giọng nói lạnh lùng, ngữ điệu trầm thấp, còn cả tên của thuật pháp nữa,

tất cả đều quen thuộc vô cùng.Lục Linh vừa kinh sợ vừa mừng rỡ, vội
ngoảnh đầu nhìn, thấy từ trong rừng có bốn bóng người bước ra. Người dẫn
đầu kia vóc dáng cao gầy, sống lưng thẳng tắp, sắc mặt lạnh lùng, tóc bạc
như tuyết, không phải Quy Hải Minh thì còn là ai nữa?

Nếu là khi trước, Lục Linh mà nhìn thấy mấy người Quy Hải Minh và

Mặc Bạch thì sẽ hết sức căm thù, không tránh khỏi một phen đại chiến.
Nhưng lúc này đây, cô ta bỗng cảm thấy lòng nhẽ nhõm, tựa như vừa
buông được một tảng đá lớn. Cô ta lập tức thu bán nguyệt kích lại, chống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.