ANH HÙNG CA - Trang 309

Tiểu Trúc cũng thoáng ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó bật cười khúc

khích thành tiếng. Nàng dang hai cánh tay, kéo ra một khoảng dài chừng
hai thước, sau đó khẽ cười nói: “Rắn con ca ca, hồi muội mới gặp huynh,
đuôi huynh chỉ dài chừng này thôi. Bây giờ chắc muội phải đổi sang gọi
huynh là “rắn to ca ca”rồi”.

Cùng với tiếng cười đó của nàng, đôi mắt màu hổ phách bất giác híp lại

thành hình vầng trăng khuyết. Bộ dạng tươi cười rạng rõ đó, ánh mắt trong
trẻo thuần khiết đó, thật chẳng khác gì cô bé non nớt của mười năm trước.
Khi ấy, nàng vuốt ve bàn tay băng giá của y, kéo y ra từ trong đống tuyết,
khiến nỗi căm giận ngợp trời của y từ từ nguôi ngoai, ý nghĩ phải giết hết
loài người trong thiên hạ cũng dần dần lắng xuống.

Quy Hải Minh không nói gì, chỉ dùng đôi mắt màu bạc lạnh băng nhìn

chằm chằm vào vị cô nương trước mặt. Sau chốc lát, y cúi cái đầu rắn của
mình xuống, cà nhẹ vào cánh tay nàng, tỏ ý bảo nàng hãy ngồi lên lưng
mình.

Tiểu Trúc làmtheo, trèo lên lưng y rồi ngồi vào vị trí giữa bốn chiếc

cánh, nhẹ nhàng nắm lấy một trong số đó. Tất Phi học theo nàng, bước tới
định trèo lên lưng rắn, nhưng chợt thấy Minh Xà vỗ cánh bay cao, che kín
cả ánh mặt trời, để lại một cái bóng khổng lồ in xuống mặt đất.

“Này, Quy Hải huynh!”Tất Phi khẽ lắc đầu, nở nụ cười vẻ hết cách.”Ta

tuy không có giao tình sâu sắc với huynh như Nguyệt cô nương, nhưng tốt
xấu gì chúng ta cũng từng đồng sinh tử, chung hoạn nạn, sao huynh lại nhất
bên trọng, nhất bên kinh, đối xử khác biệt như vậy chứ?”

Quy Hải Minh đảo mắt một chút, ánh mắt sắc lẹm như dao, chừng như

đang khó chịu vì đối phương lắm lời. Chỉ thấy y quét đuôi rắn một cái,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.