ANH HÙNG CA - Trang 348

“Bộp!” Cô bé chạy vội quá, không cẩn thận bị vấp, liền ngã úp mặt

xuống nền đất tuyết. Cú ngã này rõ ràng không nhẹ, vậy nhưng cô bé không
hề khóc lóc, lập tức bò dậy ngay, sau đó đưa bàn tay nhỏ xíu lên xoa chỗ bị
đau trên trán. Kế đến, cô bé lè lưỡi, xoay người lại khẽ cười áy náy với
người thanh niên sau lưng, cứ như thể đang ăn năn hối lỗi về sự hấp tấp của
mình.

“Nha đầu, ta thật không biết phải nói gì với con nữa.” Thanh niên mỉm

cười lắc đầu, ngồi xổm xuống trước mặt bé gái, đưa tay giúp cô bé gạt
những bông tuyết dính trên tóc, động tác hết sức nhẹ nhàng.

“Sư phụ ơi sư phụ, con biết là người giỏi nhất mà!” Giọng cô bé nghe

ngọt ngào vô hạn, đồng thời còn dùng đôi tay bé xíu của mình ôm lấy cánh
tay của thanh niên mà lắc qua lắc lại không ngừng, lộ rõ ý khẩn cầu. Lúc
này, người thanh niên mới phát hiện chiếc đèn lồng hình con thỏ kia sau khi
rơi xuống đất đã bị cô bé đè gãy mất phần khung. Y cong ngón tay trỏ lại,
khẽ cốc lên đầu cô bé một cái coi như trừng phạt, rồi thừa dịp bốn phía
xung quanh không có ai mà đưa tay phải ra điểm nhẹ một cái. Giữa hư
không chợt bùng lên một luồng sáng màu vàng, chiếc đèn lồng hình con thỏ
mới được luồng sáng ấy bao quanh liền khôi phục lại hình dáng ban đầu,
trắng tinh như mới.

Cô bé mừng rỡ vỗ tay liên tục, sau đó đưa hai tay ôm lấy cổ thanh niên,

ghé khuôn mặt nhỏ nhắn lại hôn “chụt” một cái thật kêu lên má đối
phương. Người thanh niên nở một nụ cười vẻ hết cách, một tay cầm đèn
lồng và chong chóng, một tay bế cô bé lên. Cô bé thành thạo tìm cho mình
một vị trí thoải mái nhất, sau đó tựa người vào lòng sư phụ, vùi mặt vào cổ
y, nở nụ cười ngọt ngào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.