ANH HÙNG CA - Trang 367

ngừng gào thét, nhưng Mặc Bạch vẫn chẳng sợ hãi, gằn giọng quát: “Bạch
Trạch, mau khôi phục bản tâm, chớ để yêu độc khống chế!”

Nghe thấy câu này của y, Tiểu Trúc sợ giật nẩy mình, vội vàng nắm lấy

cánh tay của sư phục, nôn nóng nói: “Sư phụ ơi sư phụ, tại sao Bạch Trạch
lại biến thành như vậy? Ca ca là người tốt mà, huynh ấy rõ ràng chỉ muốn
giúp Liễu ma ma thôi!”

Giọng nói non nớt của cô bé lọt vào tai con yêu thú khổng lồ. Bóng đen

dữ dằn kia dường như hơi ngẩn ra, ngừng giãy giụa. Sau chốc lát, khói độc
chậm rãi tan đi, ngọn lử dữ dội cũng dần dần tắt lịm, còn đường hoa văn mà
vàng ở giữa trán con yêu thú càng lúc càng sáng. Cuối cùng, toàn thân con
yêu thú bị bao bọc trong ánh vàng, tấm thân khổng lồ không ngừng thu
nhỏ, cuối cùng hóa thành một thiếu niên tuấn tú.

Nhìn khung cảnh hoang tàn sau cơn hỏa hoạn, nhìn dáng vẻ đề phòng và

sợ hãi của dân chúng xung quanh, lại nhìn Mặc Bạch tiên quân miệng rỉ
máu, toàn thân dính đầy bụi bặm, Bạch Trạch lộ vẻ áy náy, buồn bã cúi đầu.
Chỉ thấy y chậm rãi đi vào trong đống đổ nát, bế Liễu ma ma lúc này đã sợ
đến ngất đi, lẳng lặng bước đến trước mặt Mặc Bạch, nhẹ nhàng đặt vị ân
nhân mà mình muốn báo ơn nhưng cuối cùng lại bị đối phương đâm trúng
trái tim xuống đất. Sau đó, y đưa tay ôm quyền, khom người thật sâu trước
Mặc Bạch.

Lúc này, Bạch Trạch mặt mày tái nhợt, máu từ vết thương trên lồng ngực

chảy ra không ngừng, nhuộm đỏ cả chiếc áo. Nhìn thấy bộ dạng tả tơi của
Bạch Trạch, Mặc Bạch cũng đoán được mấy phần căn nguyên do mọi sự. Y
vừa mới đưa tay lên bắt quyết, định thi triển pháp thuật chữa trị vết thương
cho Bạch Trạch thì đối phương đã chậm rãi lắc đầu, nói: “Khỏi cần. Mỗ bị
yêu độc khống chế, gây ra nghiệp chướng, đây là sự trừng phạt đáng phải
nhận. Tiên quân, thật có lỗi quá!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.