ANH HÙNG CA - Trang 368

Sau khi trầm giọng nói ra lời cáo lỗi, thiếu niên Bạch Trạch liền hóa

thành một luồng ánh sáng màu trắng bay đi, hệt như một ngôi sao băng
giữa màn đêm, nhưng lại không phải là bay về hướng núi Côn Luân ở phía
tây.

Tuy đã trảm yêu trừ ma, nhưng lại làm hại tới người phàm, xem ra Bạch

Trạch không còn mặt mũi nào quay về Côn Luân gặp sư tôn nữa. Lòng
người vốn khó đoán, y lại chưa trải thế sự, kinh nghiệm còn ít ỏi, thế nên
dù có pháp thuật xem trộm được lòng người nhưng vẫn chẳng thể hiểu
thấu, từ đó gây ra tai họa, khiến ân nhân càng thêm buồn bã đau thương. Kể
từ đó, Bạch Trạch liền sống một mình ở nơi núi sâu rừng thẳm, không còn
muốn dính dáng gì tới loài người nữa, lại càng không muốn lặp lại sai lầm.

Mặc Bạch buồn bã thở dài, bất giác làm động tới bế khí trong lồng ngực,

ho ra một ngụm máu tươi. Song y chẳng để ý gì tới thương tích của bản
thân, lập tức đi tới nhặt chiếc hồ lô ngọc phỉ thúy rơi dưới đất lên, nhanh
chóng buộc nó vào bên hông Tiểu Trúc, đoạn nghiêm túc dặn dò. “Nha đầu,
chiếc hồ lô này con nhất định phải ngày đêm đeo bên mình, chớ để nó rời
xa thân thể, biết chưa?”

Trong ấn tượng của Tiểu Trúc, sư phụ lúc nào cũng tươi cười vui vẻ, cho

dù có giáo huấn mình thì cũng hơi nhếch khóe môi, nói mấy câu như là
“nha đầu ngốc”, “đồ trứng thối”. Tiểu Trúc chưa từng thấy sư phụ tỏ ra
căng thẳng như vậy bao giờ, cũng chưa lần nào thấy sư phụ dặn dò mình
bằng giọng trịnh trọng đến thế. Cô bé tuy không hiểu gì nhưng sư phụ đã
dặn dò thì đương nhiên phải nghe theo. Cô bé gật đầu một cái thật mạnh,
“dạ” một tiếng, đồng thời đưa tay tới nhẹ nhàng xoa lưng sư phụ, giúp y
điều hòa hơi thở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.