ANH HÙNG CA - Trang 375

Câu nói ấy tựa như một nhát gậy nện thẳng xuống đầu khiến Tiểu Trúc

toàn thân run rẩy. Nàng mở to đôi mắt long lanh, tầm nhìn vì hơi nước mà
trở nên mơ hồ, nhưng lại như nhìn thấy sư phụ, nhìn thấy y biến thành bộ
dạng gấu trúc ngô nghê đáng yêu, nhìn thấy y vận bộ đồ còn trắng hơn
tuyết, máu tóc đen nhánh mượt mà, bên khóe miệng thấp thoáng nụ cười
tiêu sái, và rồi, nàng nhìn thấy trong trận huyết chiến bên bờ Đông Hải,
thần sắc y quyết liệt vô cùng, ánh nhìn thấp thoáng lời chào từ biệt…

Phải rồi, sư phụ là vì cứu nàng và rắn con ca ca nên mới chết. Nếu nàng

tùy tiện từ bỏ cuộc, vậy thì khi xuống dưới suối vàng, nàng còn mặt mũi
nào mà gặp lại sư phụ nữa đây? Cho dù sư phụ xưa nay luôn tốt tính nhưng
ắt cũng sẽ nổi giận bừng bừng, mắng cho nàng một phen muối mặt.

Nghĩ tới đây, Tiểu Trúc nắm chặt tay, ép cho nước mắt chảy ngược vào

trong. Nàng cố nhịn nỗi chua xót trong lòng, ôm quyền khom người thật
sâu trước vị võ tướng, trầm giọng nói: “Đa tạ các hạ chỉ dạy. Tiểu Trúc biết
sai rồi, Tiểu Trúc thực hổ thẹn với sự dạy bảo của sư phụ.”

Vị võ tướng hừ lạnh một tiếng, đôi hàng lông mày vẫn nhíu chặt, song

sắc mặt đã hòa hoãn hơn một chút. Tiểu Trúc ngước mắt lên, nghi hoặc
nhìn vị võ tướng từ trên xuống dưới một lượt: Chiến bào cùng huyền thiết
kiếm của người này đều lấp lánh ánh vành, tuyệt đối không tầm thường,
xem chừng không phải vật ở chốn nhân gian. Điều khiến nàng kinh ngạc
hơn là khuôn mặt uy nghiêm anh tuấn kia tuy chưa từng gặp bao giờ nhưng
lại có cảm giác vô cùng quen thuộc.

“Nghe những lời vừa rồi thì xem chừng các hạ có quan hệ khá sâu sắc

với Mặc Bạch sư phụ, dám hỏi tôn tính đại danh?”

Nghe Tiểu Trúc hỏi vậy, vị võ tướng lấy từ bên hông xuống một nậm

rượu, ngửa đầu uống một ngụm, sau đó hơi nhếch khóe môi nở một nụ cười

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.