ANH HÙNG CA - Trang 395

sai, nhưng cái sai duy nhất của huynh là tin nhầm vào lời dối trá, trở thành
tay sai cho kẻ ác. Nhưng làm sai thì vẫn có thể sửa chữa được cơ mà. Sư
phụ muội từng nói, biết sai mà sửa, ấy là một việc thiện to lớn vô cùng, còn
hối hận mà biết sửa đổi, vĩnh viễn không bao giờ là muộn cả. Huynh còn có
muội, chúng ta có thể cùng nghĩ cách để phong ấn Ứng Long về chỗ cũ.”

Quy Hải Minh nghe vậy thì sững người, sau đó liền cụp mắt xuống,

chậm rãi rút tay về, lạnh lùng nói: “Không. Muội chỉ là một người phàm,
đối đầu với Ứng Long chẳng khác nào…”

“Chẳng khác nào châu chấu đá xe chứ gì?” Tiểu Trúc cắt ngang lời Quy

Hải Minh, sau đó lại cố chấp nắm chặt tay y, không cho y rút ra. “Đúng thế,
muội là một người phàm, còn bọn huynh thì đều là tiên, là yêu linh, là
thượng cổ thần ma gì đó, so với bọn huynh, muội chẳng khác nào một con
kiến hôi. Nhưng kiến hôi cũng có cách sống của kiến hôi, kiến hôi không
có nghĩa là để mặc cho người ta ức hiếp, chà đạp. Vạn con kiến có thể nuốt
được con voi, kiến hôi tuy nhỏ bé nhưng cũng có cách của mình. Nói tóm
lại, vũng nước đục này muội ắt phải bước chân vào. Rắn con ca ca, huynh
đừng hòng có thể vứt bỏ muội!”

Từ đầu ngón tay truyền đến cảm giác ấm áp, Quy Hải Minh ngoảnh đầu

qua, nhìn thấy trên gương mặt thanh tú kia một nụ cười tươi rói, trong cặp
mắt màu hổ phách ánh lên những tia sáng của niềm tin và hy vọng. Bỗng
dưng, Quy Hải Minh nhớ lại hồi đầu mới gặp, cô bé non nớt có khuôn mặt
tròn xoe đó đã nở nụ cười khúc khích, giơ bàn tay bé xíu mềm mại lên, nói
với y: “Nguyệt Tiểu Trúc ta cũng xin cảm tạ ơn cứu mạng của rắn con ca ca
hôm nay, sau này nếu còn gặp phải người xấu nữa, tiểu muội sẽ giúp ca ca
đánh đuổi hắn.”

Giọng nói ngọt ngào ấy, nụ cười rạng rỡ và chân thành ấy chính là tia ấm

áp duy nhất mà y cảm nhận được trong mùa đông lạnh giá năm nào. Thời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.