ANH HÙNG CA - Trang 413

gãy đỡ lấy thân thể, không để mình ngã vào vũng máu đen của yêu ma.
Người kiếm khách tâm địa lương thiện, lúc nào cũng tươi cười hòa nhã ấy
cố gắng ngước mắt lên, nhìn vị sư huynh hơn mười năm qua vẫn luôn hết
lòng dạy dỗ mình, trong mắt thấp thoáng vẻ lưu luyến.

“Đại… đại sư huynh…” Cư Trần chậm rãi mở miệng, mỗi khi nói một

từ, lồng ngực y lại khẽ phập phồng, dòng máu tươi từ vết thương giữa ngực
không ngớt chảy ra. Y cố gắng nhếch khóe môi, nở nụ cười gượng gạo, nói:
“Xin… xin lỗi… Cư Trần vô dụng, không thể cùng huynh kề vai… kề vai
chiến đấu được nữa rồi…”

Nghe thấy câu nói này, Mộ Tử Chân lòng như dao cắt. Cư Trần năm tuổi

nhập môn, có thể nói là do y một tay nuôi lớn. Hồi nhỏ, Cư Trần thích nhất
là đi theo y, thường xuyên cầm thanh kiếm gỗ nhỏ dùng để tập luyện, giơ
cánh tay cao quá đầu, cười híp mắt, nói: “Đại sư huynh, sau này Cư Trần sẽ
cao như huynh, sau đó cùng huynh kề vai chiến đấu, trảm yêu trừ ma!”

Thời gian thấm thoắt trôi đi, giờ đây Cư Trần đã không còn là đứa bé

năm xưa nữa rồi, vóc dáng của vị tiểu sư đệ này trên thực tế còn cao hơn
Mộ Tử Chân một chút. Nhưng Một Tử Chân ngàn vạn lần không ngờ được
hóa ra Cư Trần vẫn luôn nhớ kĩ lời hứa năm xưa. Mãi tới lúc này, Mộ Tử
Chân mới ý thức được, bất luận là trong trận chiến ở núi Thanh Xuyên
mười năm trước hay là trong những lần nam chinh bắc chiến trong suốt thời
gian qua, kể cả lúc môn phái đang lâm nguy hiện tại, ở bên cạnh y luôn có
bóng dáng của người tiểu sư đệ thường xuyên tươi cười như gió xuân này.

“Sư… đệ…”

Mộ Tử Chân hé miệng, nhưng cổ họng dường như bị mắc thứ gì đó, hai

chữ “sư đệ” trở nên nặng tựa ngàn cân. Người kiếm khách thiết diện vô tư,
một lòng muốn trừ ma vệ đạo này bỗng cảm thấy lòng đau như cắt, tầm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.