ANH HÙNG CA - Trang 424

máu, y vẫn không hề cảm thấy đau đớn, chỉ có cảm giác lồng ngực mình
chừng như đã bị thủng một lỗ lớn, chỉ có thể trơ mắt nhìn cử chỉ chẳng
giống con người của Cư Trần, không thể nào ngăn cản. Mãi đến khi Quy
Hải Minh và Tiểu Trúc cưỡi gió hạ xuống mặt đất, đứng trên quảng trường,
Mộ Tử Chân mới ngoảnh đầu đi, không nhìn Cư Trần nữa. Y nắm chặt sợi
xích sắt trong tay, chậm rãi bước từng bước kiên định tới trước mặt Thiên
Dận chân nhân, đưa sợi xích về phía ông ta. Sau khi khom người hành lễ
thật sâu, y mới cất giọng khàn khàn nói: “Thiên Dận sư thúc, xin nhờ người
trông lo cho A Trần giúp con.”

Không chờ Thiên Dận chân nhân trả lời. Mộ Tử Chân đã nhét sợi xích

sắt vào trong tay ông ta, sau đó xoay người lại, lần lượt ôm quyền hành lễ
với các vị trưởng lão khác, cuối cùng đi tới trước mặt Quy Hải Minh, cúi
cái đầu bấy lâu nay vẫn luôn cao ngạo xuống, trầm giọng nói: “Quy Hải
Minh, đa tạ các hạ ra tay tương trợ, giúp Thiên Huyền môn ta giải mối
nguy nan. Mười năm trước, chính ta đã sát hại song thân của các hạ, nay ta
xin lấy cái chết của mình để đền tội nghiệt này.”

Dứt lời, Mộ Tử Chân khuỵu cả hai chân, quỳ xuống trước mặt Quy Hải

Minh. Trong cặp mắt lạnh băng, thoáng qua một tia ảm đạm. Quy Hải Minh
nâng Bàn Long thương lên, mũi thương sắc bén chỉ thẳng vào yết hầu của
Mộ Tử Chân…

“Loảng xoảng… Loảng xoảng…”

Chợt nghe một tràng tiếng động lạ vang lên, mọi người ngước mắt nhìn

thấy Cư Trần vốn đang im lặng bỗng giãy giụa không ngừng, khiến cho sợi
xích sắt rung lên và phát ra tiếng động. Y tỏ ra vô cùng nôn nóng, cố gắng
giằng xé sợi xích, hai chân đá loạn xạ, cặp mắt xám xịt đờ đẫn chìn chằm
chằm về phía Mộ Tử Chân, sau đó lại nghiến răng nghiến lợi với Quy Hải
Minh, từ trong cổ họng phát ra những tiếng gầm gừ trầm thấp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.