ANH HÙNG CA - Trang 445

lại giữa không trung, sau đó quẫy nhẹ cái đuôi dài, thả Tiểu Trúc và Tất Phi
xuống cạnh viên bảo châu trên nóc tháp. Hai người đứng trên mái ngói lưu
ly, nàng thiếu nữ đưa bàn tay tới vuốt ve viên bảo châu tròn xoe cao ngang
thân người…

“Trường Phong Vạn Lý.”

Theo sau tiếng ngâm khe khẽ ấy của nàng, giữa không trung nổi lên một

cơn gió xoáy, rất nhanh đã cuốn về phía nóc tháp như một lưỡi dao sắc bén.
Chỉ nghe “rắc”một tiếng, viên bảo châu màu vàng đã bị nứt một khe nhỏ.
Gần như cùng lúc, Tiểu Trúc phát hiện từ trong khe nứt đó truyền ra linh
khí dào dạt, bèn mừng rỡ kêu lên: “Quả nhiên là được giấu ở đây.”

“Dừng tay!” Một tiếng quát yêu kiều vang lên, Lục Linh tung người

nhảy lên nóc tháp. Cô ta đẩy thư sinh Tiểu Bạch ra, hai tay cầm bán nguyệt
kích, bổ thẳng về phía Tiểu Trúc.

Nóc tháp nhỏ bé vô cùng, chỉ đủ cho bốn người đứng, lúc thanh bán

nguyệt kích chém tới, Tiểu Trúc không có chỗ nào để né tránh, lập tức xoay
cổ tay phải, bắt quyết tạo gió chống trả đòn tấn công. Một cơn gió xoáy nổi
lên, cuốn theo những mảnh ngói vụn vù vù bay tới. Lục Linh tuy đã luyện
võ nhiều năm, võ nghệ kinh người, nhưng ở một nơi nhỏ hẹp thế này thực
sự khó mà thi triển được, chỉ đành chuyển công thành thủ, thu kích về bảo
vệ bản thân. Thấy cô ta đã dừng việc công kích, Tiểu Trúc cũng thôi niệm
chú, lạnh lùng nói: “Bọn ta không muốn đả thương người, cô chớ có càn
quấy bậy bạ!”

“Ta càn quấy bậy bạ ư?” Lục Linh giận dữ quát lớn. “Các ngươi câu kết

với tên yêu nghiệt này, đả thương vô số người, bây giờ còn muốn lấy trộm
bảo vật của Xích Vân lâu, thực là phường đại gian đại ác, thế mà lại dám
vu cáo ta như vậy, rõ là nực cười!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.