ANH HÙNG CA - Trang 447

Gió dữ thổi tới khiến quần áo cô ta bay lất phất, mái tóc đuôi ngựa cũng
theo gió đung đưa không ngừng, vậy mà Lục Linh vẫn cắn chặt răng, tiến
lên phía trước. Chính trong khoảnh khắc này, một mảnh ngói bị gió cuốn
lên, quệt sát qua mắt Lục Linh. Cô ta hoang mang lùi lại mấy bước mới
thoát khỏi nguy hiểm, không biến thành một người mù. Nhưng cô ta đã
quên mất rằng nóc tháp vốn rất nhỏ, cô ta lùi như thế đương nhiên đã ra
khỏi phạm vi mái tháp, liền bị hụt chân…

“Lục cô nương!” Tất Phi kinh hãi kêu lên, vội vàng đưa tay ra chụp.

“Cẩn thận!” Tiểu Trúc cũng giật mình nhắc nhở, đồng thời thu pháp

thuật về và đưa tay lên phía trước.

Chỉ nghe “xoạt” một tiếng, chính là tiếng vải bị xé rách. Tiểu Trúc chỉ

chụp được nửa ống tay áo của Lục Linh, còn cô ta thì đã rơi xuống phía
dưới, vừa rơi vừa kêu lên kinh hãi.

Tòa tháp này cao bảy tầng, rơi xuống đất e khó toàn mạng. Trong khi

Tiểu Trúc đang ngơ ngẩn mở to hai mắt nhìn ra giữa hư không, đột nhiên,
một cái bóng màu bạc lóe lên. Sau chốc lát, một con Minh Xà vỗ cánh bay
lên từ phía dưới, Lục Linh lúc này đang bị quấn chặt ở đuôi.

“Phù… Sợ quá đi mất…” Tiểu Trúc thở phào một hơi, đưa tay vỗ ngực

vẻ sợ hãi, đồng thời tươi cười nhìn Quy Hải Minh. “Rắn con ca ca, cảm ơn
huynh nhé! Muội suýt chút nữa thì ngỡ rằng mình đã giết người, như thế thì
cả đời này không thể nào ngủ ngon được!”

Lục Linh cũng sợ đến nỗi mặt mày tái nhợt, còn chưa hết kinh hồn. Có

điều, chỉ một lát sau, cô ta đã lại giãy giụa, liên tục đánh vào cái đuôi Minh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.