ANH HÙNG CA - Trang 481

lục phủ ngũ tạng đều như bị lệch khỏi vị trí, khiến y khẽ rên lên một tiếng.
Thế nhưng y chẳng kịp để tâm tới thương thế của mình, thấp giọng cất
tiếng hỏi: “Lục cô nương, cô nương không sao chứ?”

“Không sao.” Giữa bóng đen vô tận, giọng nói yếu ớt của Lục Linh vang

lên. “Còn huynh?”

Tất Phi thở dài một hơi, khẽ nói một tiếng “không sao”, sau đó vội vàng

buông hai tay ra, đỡ Lục Linh qua bên cạnh, nhỏ giọng xin lỗi: “Vừa rồi
tình hình khẩn cấp, không phải là ta cố ý khinh bạc, mong cô nương thứ
lỗi!”

Nếu không vì toàn thân cạn sức, muốn nói vài lời cũng khó, Lục Linh

thật sự muốn lớn tiếng mắng mỏ y một phen: Đầu óc người này đúng là cổ
hủ quá chừng! Nhi nữ giang hồ không câu nệ tiểu tiết, vì chút chuyện nhỏ
thế này mà còn phải xin lỗi, y nghĩ y là một gã tú tài hủ lậu hay sao? Y vừa
rồi đã cứu mạng cô ta, nếu cô ta trách y khinh bạc thì có còn là người nữa
không? Mà từ từ đã, cô ta quả thực chẳng xứng làm một con người. Cô ta
với Tất Phi tuy không phải đồng môn nhưng đều là người của liên minh
Tru Yêu, khi trảm yêu trừ ma cũng thường cùng nhau hành động. Cô ta biết
rõ người này chính trực lương thiện, thế mà vẫn tin vào lời đồn, cho rằng y
phản bội sư môn, kết giao với yêu quái, còn từng trực tiếp mắng y “câu kết
với lũ gian tà”, lại nói “ta với ngươi còn giao tình gì nữa mà nói”. Đã thế,
người này chẳng hề tức giận, chỉ lẳng lặng nghe những lời mắng đó. Bây
giờ, vào lúc sống chết chỉ cách nhau một lằn ranh, y còn không để tâm tới
hiềm khích cũ, liều mạng ra tay cứu cô ta…

Nghĩ tới đây, Lục Linh cố gắng mở miệng, nói ra những lời tự đáy lòng:

“Xin… xin lỗi…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.