ANH HÙNG CA - Trang 500

CHƯƠNG 8

Thiện duyên

Bầu không trải dài vạn dặm, màn đêm không bến không bờ. Một vầng

trăng sáng tựa như ngọc bích lặng lẽ treo cao giữa màn đêm, rải xuống ánh
sáng như sương bàng bạc. Sau tiếng nổ vang dữ dội ấy, tất thảy đều chìm
vào tĩnh lặng, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng chẳng còn, chỉ có đôi làn
gió đêm nhè nhẹ thổi qua. Mãi đến khi Tiểu Trúc giãy thoát khỏi sự níu
kéo, chạy đến bên cạnh người thanh niên, vừa khóc vừa đỡ tấm thân mềm
nhũn của y, sự tĩnh lặng mới bị phá vỡ.

“Tất đại ca, huynh tỉnh lại đi, tỉnh lại đi mà!”

Thiếu nữ gọi bằng giọng run run, những giọt nước mắt lăn dài trên gò

má, rơi xuống khuôn mặt tái nhợt của Tất Phi, được mặt trăng rọi vào liền
giống như pha (pic thiếu)

Tiểu Trúc nắm chặt lấy cánh tay y, không ngừng lay nhẹ, nhưng dù thế

nào cũng chẳng thể khiến người thanh niên ấy tỉnh dậy.

Thư sinh Tiểu Bạch mím chặt đôi môi, bỏ hẳn vẻ tươi cười thường ngày,

sắc mặt trở nên nặng nề vô hạn. Y đi tới bên cạnh Tiểu Trúc, ngồi xổm
xuống, đặt ngón tay thon dài lên cổ tay của Tất Phi, sau khi ngưng thần bắt
mạch một lúc liền chậm rãi lắc đầu, khẽ nói: “Mạch đập quá nhẹ, hơi thở
yếu ớt, Nguyệt cô nương, ta thấy Tất công tử e là…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.