ANH HÙNG CA - Trang 506

Câu hỏi của cô không được người nào trả lời, trong khi đó, rất nhiều đệ

tử của Xích Vân lâu lớn tiếng quát to: “Triệu Minh, đến ngươi cũng bị tên
phản đồ đó che mờ mắt rồi ư?”

“Không.” Triệu Minh khẽ lắc đầu. “Ta không bị ai che mờ mắt cả, ta tin

vào những điều ta tận mắt nhìn thấy. Ta tin là đại sư huynh không phản bội
sư môn, không giết huynh trưởng của ta.”

Câu này của hắn khiến Tất Phi toàn thân run rẩy. Vị thư sinh ngày

thường vẫn luôn khiêm nhường nho nhã ấy lúc này mở to hai mắt, kinh
ngạc nhìn Triệu Minh. Sau chốc lát, y hơi nhếch khóe môi, nở nụ cười cảm
động, run giọng nói: “Đa… đa tạ!”

Lời của Triệu Minh khiến cho các đệ tử của Xích Vân lâu nửa tin nửa

ngờ, còn mấy tên đệ tử trông giữ địa lao khi nãy thì đều ngơ ngác nhìn
nhau. Tên đệ tử mang rương thuốc, lấy dịch mật, khiến cho Giác Đoan căm
hận nhất đó cũng chậm rãi giơ tay phải lên, ấp a ấp úng nói: “Ta… ta cũng
có thể làm chứng, chính đại sư huynh đã cứu chúng ta.”

Nhìn thấy tình cảnh này, mấy tên đệ tử trông giữ địa lao còn lại cũng đều

lần lượt giơ tay lên. Nhất thời, những câu nói như: “Ta cũng có thể làm
chứng”, “Đại sư huynh không hề phản bội sư môn” vang lên không ngớt
bên tai.

Dần dần, trong vòng bao vây, có người lùi ra sau một bước, cũng có

ngươi bỏ Sí Hỏa phù trong tay xuống, có người còn ngoảnh mặt đi, coi như
không nhìn thấy. Đến cuối cùng, đám đông tự giác mở ra một lối đi.

Vừa rồi, khi phải đối mặt với lằn ranh sống chết, Tất Phi vẫn chẳng hề tỏ

ra sợ hãi, nhưng lúc này khóe mắt lại bất giác đỏ hoe. Y khẽ gật đầu một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.