ANH HÙNG CA - Trang 516

Nước sông lạnh căm, sóng vỗ ầm ầm, Lục Linh khi chìm khi nổi giữa

dòng nước, cuối cùng bị sóng vùi xuống tận đáy sông. Đúng vào lúc thần
trí dần trở nên mơ màng, trong tầm mắt mơ hồ bỗng xuất hiện một bóng
người màu trắng. Người đó vận bộ đồ trắng như tuyết, mình tựa giao long,
ở giữa dòng nước vẫn ung dung tự tại tiến dần về phía cô ta. Một tiếng “úi
chà chà” mang theo nét cười chính là âm thanh cuối cùng mà Lục Linh
nghe được trước khi mất đi ý thức.

Sau khi tỉnh dậy, Lục Linh nhìn thấy một vùng đất giống như Đào

Nguyên tiên cảnh. Nơi này cỏ mọc biếc xanh, hoa lê nở rộ, bên bờ sông
sóng gợn còn có một ngôi nhà gỗ nhỏ. Gió nhẹ thổi tới, những cành lê nhè
nhẹ đung đưa, cánh hoa lê buông rơi lả tả. Những cánh hoa đó rụng xuống
rồi theo gió bay phất phơ, tựa như một cơn mưa tuyết đầy trời, tung bay
múa lượn, có một số còn rơi xuống dòng sông trong vắt, được làn sóng nhẹ
đưa đi xa dần.

Tình cảnh này thiếu chút nữa khiến Lục Linh ngỡ rằng mình đã chết và

được lên Thiên đình. Trong khi cô ta trợn mắt há miệng, ngơ ngẩn nhìn
cảnh đẹp trước mắt, bỗng nghe từ trong ngôi nhà gỗ có tiếng sáo vang ra.
Tiếng sáo ấy du dương trầm bổng, êm đềm tha thiết, nhưng lại mang theo
đôi chút buồn rầu, tựa như đang thở dài than vãn, bồi hồi không dứt, lẩn
khuất giữa những cánh hoa.

Lục Linh đi lên phía trước, khẽ gõ cửa căn nhà gỗ. Tiếng sáo đột nhiên

dừng lại, sau chốc lát, cửa được nhẹ nhàng mở ra, từ bên trong, một người
thanh niên tuấn tú phi phàm, ăn mặc theo lối thư sinh bước ra. Chỉ thấy
người này ngũ quan thanh tú, khóe môi hơi nhếch lên, mái tóc mượt mà
được bó lại bằng chiếc vòng bạc trước trán, phần phía sau thì buông xõa
đến tận hông. Thấy y diện đồ màu trắng, Lục Linh thoạt tiên ngẩn ra, ngay
sau đó liền giật mình bừng tỉnh, kinh ngạc kêu lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.