ANH HÙNG CA - Trang 520

Trong tiểu trấn ở cách Độ Tội cốc của bọn ta không xa có một tiệm trà, ở
đó có một vị sư phụ kể chuyển cực kỳ lợi hại. Ông ấy có thể kể liền một
mạch ba ngày ba đêm khôngnghỉ, các chuyện ly kỳ thú vị trên giang hồ,
các chuyện thần tiên quỷ quái tự cổ chí kim, ông ấy đều có thể kể một cách
sinh động. Bạch công tử, lần sau ta sẽ dẫn huynh tới đó nghe thử một
phen!”

“Thế thì hay lắm!” Người thanh niên hơi nhếch khóe môi, nhìn cô hỏi:

“Cô đã cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?”

Nghe y nói như vậy, Lục Linh có chút xấu hổ nói: “Đỡ hơn nhiều rồi.

Nói ra thật xấu hổ quá, ta lại mang thêm phiền phức tới cho ân công rồi. Có
điều, chuyện này cũng lạ thật, trước đây, khi có nhiệm vụ trên người, dù
liên tục bôn ba một, hai tháng ở bên ngoài, ta cũng chưa từng bị như vậy.
Nhưng mấy ngày nay, chẳng biết vì sao, ta càng ngày càng cảm thấy giá
lạnh, cuối cùng mới không cầm cự được như thế.”

“Lục cô nương, cô có điều không biết, nước ở dưới dòng sông này có ẩn

chứa hàn khí chí âm, lạnh giá tột cùng, người bình thường không chịu đựng
nổi cũng là lẽ dĩ nhiên.”

Câu trả lời của người thanh niên khiến Lục Linh giật mình bừng tỉnh, rồi

cô ta gật đầu, nói: “Hóa ra là vậy, chẳng trách. Ta đã nói rồi mà, ta vốn
khỏe hơn trâu, sao lại dễ dàng đổ bệnh như thế được? Mà chờ đã, nơi này
có hàn khí như vậy, sao công tử không rời đi?”

Thư sinh Tiểu Bạch cúi thấp đầu xuống, chậm rãi nói: “Mỗ lánh đời ở

đây, sớm đã quen rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.