ANH HÙNG CA - Trang 534

Nói xong, Quy Hải Minh lại một lần nữa hóa về nguyên hình, Minh Xà

giương rộng bốn cánh che kín cả bầu không, dưới ánh mặt trời soi xuống
phản chiếu ra những tia bạc lấp lánh. Khi mọi người lao vút vào trong tầng
mây, cưỡi gió bay giữa trời, thư sinh Tiểu Bạch cúi đầu nhìn xuống ngọn
núi Đoạn Vân cao tới tận mây kia, chậm rãi phe phẩy chiếc quạt xếp, đồng
thời lớn tiếng ngâm vang, như thơ như nhạc: “Nhất tự tình chân, nhất ngữ
tình thâm, nhất thế tình thành, nhất sinh tình vấn

[*]

.”

[*] Một chữ tình chân thật, một lời tình sâu sắc, một kiếp tình chân thành, một đời tình hỏi.

Dứt lời, y lấy từ trong ống tay áo ra cây sáo trúc, đưa tới bên miệng.

Tiếng sao du dương nhanh chóng vang lên, mang theo mấy phần lưu luyến,
mấy phần u sầu, vang vọng giữa vùng núi non, cuối cùng lan tỏa đi khắp
bầu không vạn dặm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.