ANH HÙNG CA - Trang 597

“Nha đầu, con hãy ở lại đây, đừng chạy đi lung tung biết chưa?”

Bên tai bỗng vang lên một giọng nói điềm đạm, cô bé liền ngước mắt

nhìn, thấy bên cạnh mình không biết từ lúc nào đã xuất hiện một bóng
người cao gầy. Người đó dung mạo tuấn tú, áo trắng tóc đen, dưới ánh
trăng cặp mắt ôn hòa kia thật thân thiết biết chừng nào. Sau nháy mắt, Tiểu
Trúc bỗng cảm thấy đầu óc rối bời, không biết mình đang ở nơi đâu, đang ở
trong thời điểm nào. Cô bé cứ thế ngẩn ngơ nhìn người đó, ngẩn ngơ gật
đầu.

Mặc Bạch đưa tay tới xoa đầu cô, sau đó liền xoay người lại, tung mình

bay lên đứng giữa không trung mặt đối mặt với con yêu thú khổng lồ. Tay
phải y vung cây gậy trúc xanh, tay trái thì bắt quyết. Sau một tiếng ngâm
vang sang sảng của y, gió xoáy nổi lên, cuốn ngọn lửa lại tạo thành một con
rồng lửa, cứ thế lao thẳng về phía con yêu thú, cuộn tròn quanh thân thể
của nó.

Con yêu thú gào thét điên cuồng, khói độc màu đen phun ra không ngớt,

khiến thân hình nó to lên gấp mấy lần. Luồng khói độc màu đen kia tỏa đi
cuồn cuộn, hệt như dời non lấp biển, không chỉ tràn về phía Mặc Bạch mà
còn bay cả về phía những người dân trong thành. Mặc Bạch giơ cao cây
gậy trúc, lớn tiếng hô lên:

“Hàn Lam Băng Lẫm!”

Sau nháy mắt, sương tuyết buông rơi, rất nhanh đã ngưng kết thành một

bức tường băng cao lớn trong suốt, chặn luồng khói độc màu đen đang ùn
ùn cuộn đến.Cùng lúc đó, những bông tuyết buông rơi lất phất cũng kiềm
tỏa bớt ngọn lửa, khiến sức lửa yếu đi trông thấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.