ANH HÙNG CA - Trang 599

Sau nháy mắt, một tia máu nóng bỏng phun ra, dính cả lên khuôn mặt

non nớt của Tiểu Trúc. Chẳng biết tự lúc nào, làn khói độc kia đã biến
thành một ngọn roi sắt đen thui. Một đầu của ngọn roi đó đâm ngập vào
lưng Mặc Bạch, xuyên qua phía trước ngực.

“Sư... sư phụ...”

Cô bé con run rẩy đưa hai tay tới, muốn chặn dòng máu nóng hổi đang

cuồn cuộn chảy ra từ trong cái lỗ lớn kia lại, nhưng máu vẫn cứ rỉ ra qua kẽ
ngón tay, còn mang tới cảm giác nhớp nháp. Cô bé mở to cặp mắt màu hổ
phách, lẩm bẩm gọi tên vị sư phụ gấu trúc đã nuôi nấng mình bấy lâu.
Nhưng dù cô bé có gọi thế nào, sư phụ vẫn chẳng hề đáp lại nửa câu, cứ thế
nằm im bất động.

Cây roi sắt đã biến mất chẳng còn bóng dáng, khói độc cũng từ từ tan đi,

ngay cả con yêu thú khổng lồ kia cũng đã tan biến, nhưng tất cả những việc
này Tiểu Trúc đều không hề phát giác, chỉ nắm chặt lấy tay của sư phụ mà
lay qua lay lại không ngừng, đồng thời liên tục cất tiếng gọi: “Sư phụ! Sư
phụ!”

Tuyết bay đầy trời, lả tả buông rơi, đậu lên khuôn mặt mịn màng non nớt

của cô bé, rồi lại tan ra thành những giọt lệ long lanh, lặng lẽ rơi xuống.

Những bông tuyết cũng bắt đầu phủ lên thân thể Mặc Bạch, dần dần tích

tụ, cuối cùng hoàn toàn chôn vùi y trong tuyết trắng.

Tiểu Trúc vội vàng đưa tay ra phủi, không để cho tuyết chôn vùi sư phụ.

Nhưng cô bé vừa mới gạt được chỗ tuyết bám trên bộ lông của sư phụ đi,
tuyết đã lại lặng lẽ rơi xuống, hoàn toàn phủ lên lớp lông nửa đen nửa trắng
cùng với dòng máu đã dần dần trở nên nguội lạnh kia. Mãi đến khi sư phụ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.