ANH HÙNG CA - Trang 610

mặt y xưa nay vẫn luôn lạnh tựa băng sương, lúc này lại mím chặt môi, vẻ
như đang suy nghĩ. Sau chốc lát, y cầm Bàn Long thương trong tay, lạnh
lùng cất tiếng hỏi: “Tên Khổ Lung đó vào thôn từ hướng nào? Ngươi dẫn
đường đi!”

Đứa bé chỉ tay về hướng tây, sau đó co chân lên chạy, dường như đã dốc

hết sức mình. Quy Hải Minh rảo bước đi theo, đưa tay chụp lấy cổ áo của
đứa bé, cho nó ngồi lên vai mình. Đứa bé ngồi trên bờ vai vững chãi của y,
chỉ hướng cho y đi ra khỏi cái thôn nhỏ. Trên đường, đứa bé nói mình tên là
Tiểu Hải, mẫu thân là người hái thuốc trên núi, mà trên thực tế, đa số người
dân trong thôn này đều sống bằng nghề hái thuốc hoặc bán thuốc. Còn cha
của nó vốn là một nghệ nhân làm gốm sứ, chín năm trước vận chuyển đồ
gốm sứ đi qua núi này, chẳng ngờ lại gặp cơn mưa lũ, sau khi bị trọng
thương thì được mẹ của Tiểu Hải cứu mạng. Trong quãng thời gian ông ta
dưỡng thương, hai người dần dần nảy sinh tình cảm, cuối cùng kết thành vợ
chồng, sinh ra Tiểu Hải.

“Tay nghề của cha cháu lợi hại lắm!” Nói đến cha mình, Tiểu Hải tự hào

ưỡn ngực, mặt mày rạng rỡ, nói: “Mỗi gia đình trong thôn đều dùng bát sứ
mà cha cháu làm, loại bát đó vừa trắng vừa sáng, vừa đẹp vừa bền!”

Quy Hải Minh hờ hững “ừm” một tiếng, biểu hiện này hiển nhiên không

thể khiến Tiểu Hải hài lòng. Thằng bé cúi người xuống, ghé sát tai Quy Hải
Minh, khẽ hỏi: “Thúc thúc, nhà thúc làm nghề gì vậy? Cha thúc là giáo đầu
dạy võ đúng không, chứ không sao thúc lại mang theo một cây trường
thương thế này? Cha cháu nói, như thế này gọi là “con nối nghiệp cha”, chờ
sau này cháu trưởng thành rồi, cha cháu cũng sẽ dạy cháu cách làm đồ gốm
sứ.”

Nghe thấy câu này, thân hình Quy Hải Minh bất giác đờ ra, đột nhiên

dừng bước. Hơn mười năm nay, y chưa lúc nào quên, khi xưa trong động

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.