ANH HÙNG CA - Trang 67

giờ thì phải? Cô nương có bà con họ hàng gì ở đây ư? Năm nay mười mấy
tuổi rồi? Đã có hôn phối gì chưa?”

Những câu hỏi của ông ta tựa như một tràng pháo nổ vang liên tục, khiến

Tiểu Trúc nghe mà sững sờ. Quy Hải Minh cau mày lại, bước lên mấy bước
chắn trước người Tiểu Trúc, dùng tấm thân cao gầy của mình để chặn ánh
mắt dò xét của người thợ săn kia lại. Người thợ săn thấy thếthì bất giác
ngẩn ra, sau đó đưa tay lên sờ cánh mũi, buồn bực nói: “Ôi, hóa ra là hoa
đã có chủ rồi.”

“Lão Quách

[1]

, anh buồn cười quá đấy, làm người ta sợ rồi kìa.” Vị đại

thẩm mặt tròn có chút bất mãn, đứng dậy kéo người thợ săn về, sau đó quay
qua nhìn Tiểu Trúc và Quy Hải Minh, áy náy cười nói: “Hai vị chắc đều là
người qua đường cả, xin đừng trách cứ! Lão Quách là ngườithẳng tính, nói
năng không biết suy nghĩ, thực ra bụng dạ tốt lắm. Con trai nhà y không
còn nhỏ nữa, thế nên y mới luôn muốn tìm một cô con dâu. Nhưng trong
thôn chúng tôi chỉ có mấy hộ gia đình, chẳng có con gái nhà ai hợp tuổi,
thành ra vừa nhìn thấy vị cô nương đây, y liền trở nên hồ đồ.”

[1] Ở Trung Quốc, đặt chữ “Lão” vào trước họ để gọi là một lối xưng hô thân mật với những người ngang tuổi hoặc hơn tuổi nhưng cùng vai vế.

Nghe thấy những lời trách cứ và giải thích của vịđại thẩm kia, người thợ

săn bất giác đỏ bừng mặt mũi, sau đó xấu hổ nói: “Thực có lỗi quá, vừa rồi
ta... Úi chà, con gấu trúc này trông tuyệt quá, béo tốt khỏe mạnh,đáng tiếc
là hơi nhỏ một chút, nhưng sau này lớn lênchắc chắn sẽ là một tấm da
thượng đẳng!”

Thấy tiểu cô nương đã có hộ hoa sứ giả, người thợsăn không nghĩ tới

chuyện kiếm vợ cho con nữa, thế rồi ông ta chợt ngước mắt lên và để ý
ngay tới tấm da của Mặc Bạch. Nghe thấy câu “béo tốt khỏe mạnh” kia,
Tiểu Trúc không kìm được bật cười một tiếng, còn Mặc Bạch thì bất mãn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.