ANH HÙNG CA - Trang 81

bé giơ cao hai tay, hưng phấn chạy về phía ông ta, cười híp mắt, nói: “Cha
ơi, cha, con vừa nhìn thấy một con bò thú vị lắm.”

Ông ta vô cùng vui sướng, tức thì bế thằng bé lên màôm chặt vào lòng.

Tiểu Văn Tư ghé sát tai ông ta, cườihì hì, nói: “Con bò đó trông lạ lắm, đầu
màu trắng, đuôinhư đuôi rắn, hơn nữa còn chỉ có một con mắt. Nhưngnó đã
bị thương, cứ chảy nước mắt mãi. Con phải tìmsuốt một hồi lâu mới thấy
dưới bụng nó cắm một mũigai rất dài. Con phải tốn mất rất nhiều sức lực
mới nhổ được mũi gai đó ra đấy. Cha ơi cha, cha nói xem TiểuVăn Tử có
giỏi không nào?”

“Giỏi lắm!” Quách Vũ tiện miệng nói. Ông ta cảm thấy trán con trai hơi

nóng, bèn đưa tay lên sờ thử, lập tức phát hiện thằng bé bị sốt cao. Ông ta
là người quê mùa thô kệch, thường ngày đừng nói là đọc sách, ngay đến
những câu chuyện dân gian cũng chẳng biết được bao nhiêu. Lúc này, nghe
thấy những lời nói của con trai, lại thấy thằng bé bị sốt, ngỡ rằng Tiểu Văn
Tử ham chơi nên bị trúng gió, đâm ra ăn nói linh tinh, liền vội vàng bế con
trai về thôn. Sau khi về đến nhà, Quách Vũ lại sờ trán con trai lần nữa, phát
hiện nhiệt độ đã giảm hẳn,chẳng khác người thường chút nào, lập tức yên
tâm hẳn,không hề lo nghĩ gì nhiều.

Sau một đêm bình lặng, đến sáng sớm ngày hôm sau,khi ông ta gọi Tiểu

Văn Tử thì lại không cách nào đánh thức thằng bé được. Ông ta lật chăn
lên, thò tay vào định cù nách con trai, nhưng lại chạm phải một mảng da
thịt lạnh ngắt.

Chỉ thấy Tiểu Văn Tử hai mắt nhắm chặt, đôi môi tái mét, trên khuôn

mặt sạch sẽ đã không còn vẻ hồng hào, thay vào đó là một màu trắng nhợt
lạnh giá. Thì ra thằng bé mới chỉ tám tuổi đã qua đời từ lâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.