ANH HÙNG CA - Trang 83

tay thì nắm chặt thành quyền, khiến cho những đốt ngón tay trở nên trắng
nhợt. Mặc Bạch ngồi trên bàn, đôi tay ngắn ngủn khoanh trước ngực, cái
đầu lông lá lắc qua lắc lại vẻ hết cách. Còn Tiểu Trúc thì không kìm được
đưa tay tới, khẽ xoa lưng Quách Vũ, dịu giọng an ủi: “Quách thúc, xin thúc
đừng nên tự trách mình nữa, Tiểu Văn Tử ở trên trời có linh thiêng ắt cũng
không muốn nhìn thấy thúc thương tâm buồn bã thế này đâu. Sư phụ từng
nói với con rằng đạo trời mênh mang. Tiểu Văn Tử lòng mang thiện ý, sẵn
sàng giúp đỡ người khác,tuy kiếp này chết yểu nhưng mọi việc đã được
đấng cao xanh soi xét thấu tỏ cảrồi, sang kiếp sau ắt sẽ có được một cuộc
sống tốt đẹp!”

Quách Vũ vội vã hỏi: “Thật vậy chứ?”

“Thật mà!” Tiểu Trúc gật đầu một cái, nở nụ cười rạng rỡ. “Sư phụ con

nói rồi, thiện có thiện báo, ác có ác báo, không phải không báo, chỉ là chưa
báo. Quách thúc, con biết là nhắc lại chuyện xưa thếnày, thúc nhất định vô
cùng thương tâm, nhưng cứ coi như là vì Tiểu Văn Tử đi, cũng là vì Hồng
Phi nữa, thúc đừng nên đau buồn quá, hãy cười lên một cái được không
nào?”

Nghe nàng nhắc đến Hồng Phi, Quách Vũ bất giác buông tay xuống,

ngước mắt lên, vừa khéo nhìn thấy người thanh niên gầy gò đang đứng
ngay trước mặt mình. Chỉ thấy Quách Hồng Phi lúc này đang nhìn Quách
Vũ bằng ánh mất hết sức âu lo, bộ dạng vô cùng lúng túng, dường như
không biết nên an ủi cha mình thế nào.

“Con người ta sống trên đời, chuyện không như ý thực nhiều không kể

xiết, nếu mỗi lần như vậy đều buồn bã ủ dột, vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ
bị liệt mặt. Càng là lúc thương tâm thì càng phải cười, cười để cổ vũ bản
thân, cũng là để cho những người quan tâm tới mình nhìn thấy. Quách thúc,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.