ANH HÙNG CA - Trang 84

xin thúc hãy bớt đau buồn. Thúc mà cứ như thế này, chắc hẳn Hồng Phi sẽ
càng buồn hơn đấy.”

Lời của Tiểu Trúc khiến Quách Vũ bất giác ngẩn ra. Một hồi lâu sau,

người thợ săn ở nơi sơn dã dùng mu bàn tay lau khóe mắt, sau đó đưa tay
vỗ mạnh một cáilên vai con nuôi mình, cố hé môi nở một nụ cười khá khó
coi. “Đúng vậy, ta còn có Hồng Phi nữa mà. Ta là người làm cha, không thể
để tên tiểu tử thối này vì ta mà lo lắng được...”

“Cha, cha đừng nói nữa!” Quách Hồng Phi tiện tay kéo tay cha mình

khoác qua cổ, sau đó dìu hán tử tráng kiện ấy tới bên giường, đỡ ông ta
nằm xuống, lại cởi giày và tất ra cho ông ta, đắp chăn cho ông ta cẩn thận.

Chăm sóc cho cha mình xong, Quách Hồng Phi lại bận rộn chuẩn bị

giường đệm cho mấy người Tiểu Trúc, sau đó nói: “Thật có lỗi quá, nhà ta
nhỏ hẹp, vốn định nhường hai chiếc giường cho hai vị, nhưng cha ta bây
giờ đang say…”

“Không sao, không sao đâu mà, có một ngôi nhà để chemưa chắn gió thế

này là chúng tôi đã cảm kích lắm rồi.” Tiểu Trúc vội vàng xua tay, đồng
thời tươi cười cảm ơn.

Cuối cùng, Quách Hồng Phi ở lại gian ngoài để chăm sóc cho Quách Vũ,

còn Tiểu Trúc, Mặc Bạch và Quy Hải Minh thì nghỉ tạm ở gian trong. Vừa
mới vào phòng, Mặc Bạch đã nhảy ra khỏi lòng Tiểu Trúc, sau đó lật đật
chạy đi kéo một chiếc ghếdài ra để ngay ở cửa, lại kéo tà váy Tiểu Trúc và
chỉ về phía giường, kế đến thì kéoống quần của Quy Hải Minh, chỉ về phía
chiếc ghế. Sau đó, y dùng cả tay lẫn chân trèo lên bàn, ngồi luôn ở đó, hai
tay khoanh trước ngực, mặt hướng về phía trước ghế, nhìn chằm chằm vào
Quy Hải Minh, rõ ràng là có ý cảnh cáo rằng: Ngươi đừng hòng có ý đồ gì
xấu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.