ANH HÙNG CA - Trang 85

Quy Hải Minh lạnh lùng liếc nhìn Mặc Bạch, ánh mắt chếgiễu, thế rồi

không nói một lời ngồi xuống chiếc ghếdài, lưng ưỡn thẳng tắp, thân hình
bất động như một ngọn núi. Tiểu Trúc thì nằm xuống chiếc giường gỗ kia,
để nguyên quần áo mà ngủ. Mặc Bạch ngồi đó nhìn Quy Hải Minh bằng
ánh mắt đề phòng được một lúc thì hai mắt bắt đầu hấp háy liên hồi, cuối
cùng không sao ngăn được cơn buồn ngủ nữa, tấm thân tròn xoe đổ nhào
vềphía sau, chân tay cuộn lại tạo thành một quả cầu nửa đen nửa trắng.

***

Giờ Tý.

Đêm đã về khuya, mây trôi lãng đãng.

Dưới vầng trăng sáng, làn sương trắng bạc phủ trên mặt đất hiển hiện rõ

ràng. Những giọt sương đêm nơi đầu ngọn có nhìn chẳng khác nào những
viên ngọc lóng lánh, chợt một làn gió đêm thổi tới, vầng trăng tức thì bịche
phủ, vạn vật chìm vào trong sự âm u. Ánh trăng đã không còn nữa, sương
mù cuồn cuộn dâng lên, che phủthôn nhỏ nơi sơn dã. Sương mù tràn đến
nơi nào, cỏ cây nơi đó tức thì héo rũ, chiếc chuông gió treo dưới mái hiên
vốn rung rinh không ngớt, lúc này chợt trở nên gỉ sét loang lổ, lẳng lặng
buông lơi ở đó.

Khí lạnh chợt dâng cao, yêu khí nổi lên dữ dội. Quy Hải Minh đột ngột

mở bừng mắt, sau đó lấy thanh Bàn Long thương từ trên lưng xuống, nắm
chặt trong bàn tay phải, đồng thời đứng dậy đánh thức Mặc Bạch và
TiểuTrúc. Tiểu Trúc giật mình tỉnh dậy từ trong giấc mộng, vẫn còn có chút
mơ màng, vừa dụi mắt vừa khẽ cất tiếng hỏi: “Rắn con ca ca, có chuyện gì
vậy? Úi chao!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.