ANH HÙNG CA - Trang 87

“Thôn này rất lạ, hãy theo ta!” Quy Hải Minh trầm giọng nói, xách theo

Bàn Long thương đi trước mởđường. Tiểu Trúc bế Mặc Bạch lên, theo sát
phía sau. Quy Hải Minh vung tay đánh bay cửa lớn, khiến cho bụi đất bốc
lên mù mịt. Bên ngoài phủ dày sương mù, ánh trăng hết sức mơ hồ, chẳng
thể nhìn rõ thứ gì.

Tiểu Trúc giơ tay phải lên, hai ngón tay khép lại vẽra một trận pháp giữa

hư không, đoạn lẩm nhẩm niệm: “Trì Phong quyết.”

Lập tức, giữa màn đêm nổi lên một cơn gió mát khiến sương mù bị thổi

bay, vầng trăng sáng trong lại mọt lần nữa xuất hiện.

Dưới ánh trăng, khung cảnh trong thôn trang toátra một vẻ hoang vu khó

tả, khắp nơi đều là cỏ héo khô, ngay đến một tiếng côn trùng kêu cũng
chẳng có, bốn bề vô cùng tịch mịch. Các căn nhà lại càng cũ nát tiêu điều,
chừng như sắp sập, những chiếc bừa sắt, cào sắt vốn đểtrên giá gỗ bên
ngoài đều đã bị han gỉ, xem bộ dạng thì rõ ràng đã phải trải qua rất nhiều
năm nắng gió.

Lúc ban ngày, thôn trang này vẫn còn hết sức yên bình, ấy vậy mà giờ

đây lại ngợp đầy tử khí, khiến Tiểu Trúc không khỏi cả kinh. Nàng vội
chạy vào một nhà dân, liền thấy bên trong toàn xác chết, chẳng khác gì nhà
của Quách Vũ.

“Sư phụ, chuyện này rốt cuộc là sao vậy?” Tiểu Trúc quay qua nhìn Mặc

Bạch, nhưng Mặc Bạch cũng chỉ biết nhún vai lắc đầu, tỏ ý rằng mình cũng
không biết.

Đúng vào lúc này, từ nơi cửa thôn ở đằng xa bỗng loáng thoáng vang lại

những tiếng vũ khí va chạm. Tiểu Trúc và Quy Hải Minh đưa mắt nhìn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.