ANH HÙNG CHÍ - Trang 1089

thường đi đường đều phải cất dấu vàng bạc, kết bạn mà qua. Chúng ta mang
theo nhiều gia sản, càng phải cẩn thận đề phòng.

Nói rồi lại quay sang quát đám gia đinh:

- Nhanh lên! Nhanh lên. Trời càng tối thì nơi này càng nhiều tặc tử mai
phục, cước bộ cần phải nhanh hơn!

Đám phu khuân vác một đường gánh gồng mệt mỏi, không lâu tới một con
dốc cao thì như đã hết sức, bất giác cả đám liền dừng lại thở dốc. Trương
Chi Việt cầm roi đi ra phía trước, dùng sức vụt rồi quát:

- Còn không mau đứng dậy!

Một gã khuân vác đau quá mắng:

- Con bà nó chứ! Lão tử mặc kệ nhà ngươi!

Nói rồi nằm xoài người ra dưới đất. Trương Chi Việt giận dữ, liên tục quật
roi trên thân người nọ. Người nọ lại không thèm quan tâm, coi như bản thân
mình đã chết.

Diễm Đình thấy đám phu khuân vác rất đáng thương, bất giác chen lời:

- Sư thúc! Con dốc này cao chót vót như vậy, đồ vật hành lý lại nặng.
Những người này rất đáng thương, người để bọn họ nghỉ ngơi một chút đi!

Trương Chi Việt cả giận nói:

- Tại sao ngươi nói giúp người ngoài! Những người này không biết điều,
nếu để đạo tặc thừa dịp làm bậy, chẳng phải chúng ta sẽ không xong?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.