ANH HÙNG CHÍ - Trang 1195

Dương Túc Quan cúi đầu nhìn lại eo lưng, thấy lệnh bài Binh bộ vẫn treo ở
đó. Trước đó chàng chưa từng gỡ xuống vì nghĩ rằng nơi đây xa xôi hoang
vu, cư dân phần lớn là man di không biết văn vật Trung Quốc. Không ngờ
lúc này lại có người nhận ra lai lịch của lệnh bài. Tự biết không thể giấu
diếm, liền thản nhiên nói:

- Lão trượng thật là tinh mắt, nhìn một cái đã ra thân phận của ta. Tại hạ là
Binh Bộ tư lang trung Dương Túc Quan, bái kiến lão trượng.

Lão hán nọ vừa sợ vừa chỉ tay, lắp bắp nói :

- Ngươi thật sự là người của Binh bộ, ta. . . Ta đã rời quân lữ nhiều năm,
ngươi. . . Ngươi chẳng lẽ muốn bắt ta trở về?

Thanh âm trở nên run rẩy không hào sảng giống lúc trước. Hán tử kia cũng
sợ hãi, phụ tử hai người tụ cùng một chỗ phát run.

Dương Túc Quan không biết vì sao hai người hoảng sợ như vậy, vội xua
tay:

- Hai vị xin đừng lo lắng. Tại hạ đến chỗ này chỉ để điều tra một chuyện cũ,
tuyệt không có ý bắt người.

-Ngũ Định Viễn thấy phụ tử kia vẫn sợ hãi, cũng xen vào:

- Đúng vậy! Chúng ta lần đầu tới đây, nếu công tử của lão trượng không tự
giới thiệu thì chúng ta đâu biết lão là ai, sao có thể đặc biệt tới bắt người?

Ngũ Định Viễn hiểu rõ tâm sự người phạm án, lời nói này khiến lão hán nọ
liên tục gật đầu. Lão nhẹ nhàng thở ra, nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.