ANH HÙNG CHÍ - Trang 1234

Hồ Mị Nhi cười ha hả, liếc mắt nhìn hai người Linh Chân cùng Ngũ Định
Viễn rồi cười nói:

- Hai người này không có giải dược độc môn của ta nhất định sống không
qua đêm nay. Dù sao mình bổn cô nương chôn cùng hai cao thủ coi như đã
lời lãi, có cái gì phải sợ?

Mọi người vừa lo vừa tức nhưng không biết làm thế nào cho phải. Nếu dâng
da dê thì nuốt trôi cơn tức này sao được? Nếu không giao ra da dê, chỉ sợ
Ngũ Định Viễn cùng Linh Chân sẽ chết ở chỗ này.

Mọi ngườ đang hoảng loạn, chợt nghe một người thản nhiên nói:

- Linh Định sư huynh, Vi hộ vệ. Mời các người ra ngoài, để ta nói cùng cô
nương này một chút.

Mọi người nghe lời lẽ thanh nhã, chính là của Dương Túc Quan thì sửng
sốt, ngay cả Hồ Mị Nhi cũng không hiểu dụng ý của chàng.

Linh Định đến bên cạnh Dương Túc Quan, thấp giọng nhắc nhở:

- Dương sư đệ, khó khăn lắm chúng ta mới chiếm thượng phong. Đệ muốn
mọi người ra ngoài là sao? Đừng để nữ nhân này nhân cơ hội đào tẩu.

Dương Túc Quan chỉ khoát tay, ý bảo lão không cần nhiều lời. Vi Tử Tráng
quen biết Dương Túc Quan nhiều năm, biết tâm cơ của chàng trầm ổn,
trước nay định mưu rồi mới hành sự. Hắn liền thấp giọng nói với Linh
Định:

- Nếu Dương lang trung đã căn dặn như vậy, chúng ta cứ ra ngoài trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.