ANH HÙNG CHÍ - Trang 1239

đầu nghi hoặc nhìn Dương Túc Quan.

Dương Túc Quan lại nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói:

- Hồ cô nương, cô vừa thấy cái gì?

Hồ Mị Nhi sửng sốt, ngẩng đầu trời xanh thăm thẳm ngơ ngác nói:

- Trời. . . Ta nhìn thấy trời. . .

Dương Túc Quan buông chung trà, ánh mắt sắc bén nhìn sang mỉm cười
nói:

- Hồ cô nương, trời so với Giang Sung thì thế nào?

Lời nói đầy thâm ý khiến Hồ Mị Nhi chấn động trong lòng.

Trong khách điếm tối mờ, có một luồng ánh sáng chiếu ở trên người Dương
Túc Quan, giống như thần phật xuống thế gian.

Dương Túc Quan đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cạnh Hồ Mị Nhi. Thoáng
chốc bốn mắt chạm nhau, Hồ Mị Nhi chỉ cảm thấy nam tử trước mắt dường
như không thể đối mặt. Cho dù thị thân kinh bách chiến tình trường mà lúc
này trống ngực đập bình bịch, thoáng chốc quay đầu không dám nhìn nữa.

Dương Túc Quan chậm rãi đưa tay khẽ vuốt má Hồ Mị Nhi. Hồ Mị Nhi tính
tình phóng đãng, bình thường câu dẫn nam nhân như cơm bữa mà lúc này
cảm giác mê hoặc không biết phải sao, toàn thân vô lực run giọng nói:

- Ngươi. . . Ngươi muốn làm cái gì?

Dương Túc Quan cúi đầu nhìn vào mắt đối phương, ôn nhu nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.