ANH HÙNG CHÍ - Trang 1286

Quay đầu thì thấy Hách Chấn Tương đầy mặt sát khí, tựa hồ chỉ muốn ra
tay giáo huấn Hồ Mị Nhi, thoáng chốc lại thở dài buồn rầu:

- Hạng phế vật không ra gì thì nhu thuận nghe lời, cao thủ được việc thì cao
ngạo khó thuần, thật không có một thủ hạ nào tốt. Ai... Ngày nay làm thống
lĩnh thật khó khăn.

Mắt thấy Vân Tam Lang liên tục xoa tay, nước miếng chảy xuống liên tục.
Hồ Mị Nhi thấy bộ dáng hạ cấp của hắn thì cười thầm không thôi. Tâm
niệm vừa động liền nghĩ ra mưu kế chọc ghẹo, vuốt tóc mỉm cười nói:

- Tam Lang, ngươi lại đây.

Vân Tam Lang vừa mừng vừa sợ, nghe đối phương gọi tới thì hồn phi
phách tán, thất khiếu ngất ngây. Hắn run rẩy đi tới. nhẹ giọng yếu đuối như
toàn thân không còn nửa điểm sức lực:

- Tiên... Tiên cô có gì đại sự chỉ giáo?

Hồ Mị Nhi lấy ra một cái túi vải nhỏ, thản nhiên cười nói :

- Lúc trước mắng ngươi thật không phải, ngươi nhận lấy túi vải xem như ta
bồi tội đi.

Vân Tam Lang thấy Bách Hoa tiên tử tươi cười với mình thì sao nén nổi
hưng phấn? Vội vàng đưa tay chộp túi vải về, tiếp theo hung hăng bóp cánh
tay Hồ Mị Nhi một cái. Cảm giác cổ tay trắng mịn mềm mại, đúng tuyệt sắc
thiên hương. Hắn tê dại một hồi mới cười nói:

- Tiên cô, vật ngươi cho ta có lai lịch gì? Là đồ quan trọng bên người sao,
muốn ta giữ lại để làm tin?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.