ANH HÙNG CHÍ - Trang 1284

Nói xong trợn mắt nhìn Hồ Mị Nhi, như muốn một đao chém đối phương
thành hai đoạn mới tiêu tan lửa giận trong lòng.

An Đạo Kinh nghe thì an tâm một chút, đang muốn đáp lời thì Hồ Mị Nhi
cười nói:

- Vậy sao! Hách giáo đầu của chúng ta thực biết đạo làm người, rõ ràng võ
công cao hơn người ta lại biết kính lễ với trưởng quan. Giỏi lắm, giỏi lắm,
như vậy về sau nhất định Giang đại nhân càng ưa thích.

An Đạo Kinh nghe thì trong lòng chấn động, ý tưởng giữ lại Hách Chấn
Tương tan biến. Sắc mặt Hách Chấn Tương đại biến, thấy tình thế bất ổn
vội cúi đầu:

- Thống lĩnh chớ nghe người ngoài ăn nói lung tung. Võ công của ngài cao
tuyệt, đao pháp có một không hai trong kinh thành, thuộc hạ dù lớn gan gấp
mười cũng không dám tranh công cùng ngài.

Mọi người thấy vị giáo đầu này cung kính mười phần đều thầm khen hắn
rất hiểu biết đạo lý quan trường.

An Đạo Kinh thấy hắn cúi đầu quỳ gối, trước mặt mọi người tôn sùng bản
thân mình như thế thì yên lòng trở lại, thầm nghĩ:

- Người này trung thành với ta như thế, xem ra không cần đề phòng hắn.

Hắn cười ha hả, kéo Hách Chấn Tương dậy, nhìn thoáng qua Hồ Mị Nhi
cười to, đề tỉnh đối phương không cần châm ngòi ly gián nữa:

- Ta với Hách giáo đầu thân thiết như vậy. Lời lẽ của ngoại nhân thật nhàm
chán, hai ta không nên để trong lòng!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.