ANH HÙNG CHÍ - Trang 1318

- Đại nhân cần gì khúm núm vì ta? Hách mỗ chỉ là một gã vũ phu, mạng
nhỏ này có đáng gì, đại nhân cần gì cúi đầu như vậy?

An Đạo Kinh quỳ trên đất khóc ròng:

- Đều tại kẻ làm thống lĩnh như ta vô dụng, là quan lục phẩm mà không thể
bảo vệ được tánh mạng thuộc cấp. Nữ nhân trước mắt muốn ta xuống tay
hại ngươi, ta làm sao có thể? Có điều nếu ả xàm tấu với Giang đại nhân,
ngày sau tất nhiên ngươi sẽ gặp họa. Hách giáo đầu, dù Giang đại nhân
trách phạt, tối nay ta cũng phải cứu mạng ngươi, ngươi mau mau chạy đi!

Toàn thân Hách Chấn Tương run rẩy, đưa tay nâng An Đạo Kinh, cắn răng
nói:

- Những ngày qua được đại nhân chiếu cố, hạ quan vĩnh viễn cảm tạ thâm
tình. Tối nay ta đi rồi, miệng lưỡi nữ nhân kia độc địa như rắn rết. Xin đại
nhân ngàn vạn lần bảo trọng.

Hai người gắt gao ôm chặt nhau. An Đạo Kinh khóc ròng:

- Hách giáo đầu, thực xin lỗi, Cẩm Y Vệ chúng ta đã không dung được
ngươi, hãy mau đi cho nhanh.

Hách Chấn Tương rưng rưng mắt hổ, ôm lấy đối phương thấp giọng chân
tình:

- Thống lĩnh, Hách mỗ đã liên lụy ngài, ngày sau sẽ hồi báo.

Hai người đang bi thương, bỗng sắc mặt An Đạo Kinh trầm lại, khóe miệng
nở nụ cười độc ác, tiếp theo rút cây trủy thủ bên hông đâm mạnh về phía
trước!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.