ANH HÙNG CHÍ - Trang 148

hữu này thực lạ mặt, chắc hẳn ở nơi khác tới đây. Ngươi đã có bản lĩnh
mang theo năm vạn lượng bạc trắng bôn ba trên đường mà không chút tổn
thất, vậy cần gì phải mượn chúng ta thay ngươi đưa mấy cái hòm y phục
này? Chuyến tiêu này của ngươi không rõ lai lịch, Tề mỗ không dám nhận’

Ngũ Định Viễn nghe Tề Bá Xuyên thuật lại, thầm khen Tề Nhuận Tường
nhìn xa trông rộng, ánh mắt tinh tường, chẳng trách có thể hùng cứ Tây
Lương mấy chục năm. Hạng tiêu sư bình thường tuyệt không thể nào so
sánh.

Tề Bá Xuyên kể tiếp:

- Người nọ nghe gia phụ nói thì nhất thời hai mắt sáng ngời, chỉ cười: ‘Quả
nhiên gừng càng già càng cay, không thể qua mắt được Tề tổng tiêu đầu.
Đúng là vật nhờ áp tiêu lần này thực không rõ lai lịch’. Gia phụ nghe hắn
thẳng thắn như vậy, nhất thời hừ một tiếng: ‘Đã như vậy, xin các hạ mời
người khác cao minh hơn!’. Người nọ cười tiếp: ‘Cũng không cần như thế.
Tề tổng tiêu đầu, xin mời ra chỗ kín nói chuyện’.

- Gia phụ biết rõ người nọ có bí mật, liền đưa hắn vào thư phòng. Ta cũng
theo vào, ai ngờ người nọ muốn ta đứng trông cửa, bảo không để cho đám
ngoại nhân lại gần. Biết hắn không muốn để ta nghe, thật là mất hứng, nghĩ
tới Tề Bá Xuyên này sớm đã là đương gia tác chủ, khi nào chịu qua tức giận
như vậy? Nhưng người này là khách nhân của chúng ta, cuối cùng ta phải
kiên nhẫn, coi chừng bên ngoài thư phòng.

Ngũ Định Viễn lắc đầu thở dài:

- Thế thì hỏng rồi, ngay cả Thiếu tiêu đầu cũng không biết hư thực, án này
chúng ta phải sao tra làm sao?

Tề Bá Xuyên cười ha hả:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.