ANH HÙNG CHÍ - Trang 149

- Ngươi không nên lo lắng, người nọ nói chuyện cùng gia phụ khá lâu, ta
không muốn nghe lén nhưng hai người không ngừng khắc khẩu, thanh âm
khi lớn khi nhỏ khiến cho ta nghe được không ít nội dung.

Ngũ Định Viễn mừng rỡ, gấp rút bảo hắn nói tiếp.

Tề Bá Xuyên lại tiếp tục:

- Ta nghe ta phụ thân lớn giọng hỏi: ‘Các hạ đường xa có thể mang theo
mười vạn lượng bạc trắng, vì sao không tự mang mấy vật nọ lên kinh?’.
Người nọ cười nói: ‘Ta vốn có ẩn tình khó nói’. Gia phụ thấy hắn không
muốn nói rõ, lập tức cười lạnh một tiếng: ‘Nếu các hạ không muốn nói rõ
ràng, ta sao dám áp tiêu lần này! Nếu đồ vật không sạch sẽ, chẳng phải ta
rước họa vào than sao?’. Người nọ cười ha hả:‘Ta xuất ra ba đao, ngươi còn
không nhận ra sao?’. Vừa nói xong hình như có tiếng y phục bay phần phật.
Tiếp theo gia phụ phát ra một tiếng hô nhỏ. Ta thất kinh, cho là hai người
động thủ, đang muốn xông vào lại nghe gia phụ kêu lên: ‘Sử ba đao này...
Thì ra là ngươi... Khó trách không thể vào kinh...’

Ngũ Định Viễn ngứa ngáy trong lòng, đoán không ra cái gì là “Sử ba đao”,
vội hỏi:

- Rốt cuộc người ký tiêu có lai lịch gì. Tề thiếu gia từng nghe thấy?

Tề Bá Xuyên cười hắc hắc:

- Không gạt ngươi, chúng ta làm áp tiêu luôn luôn có những qui tắc riêng.
Thứ nhất là dù mất tánh mạng cũng tuyệt không để tổn thất món hàng, đừng
nói bị người cướp đoạt. Lại có một luật lệ là không thể tiết lộ tính danh lai
lịch người nhờ bảo tiêu. Quả thực dù ta biết người này hay không, cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.