ANH HÙNG CHÍ - Trang 1569

- Người này văn võ song toàn, thật sự khó thấy!

Lúc này gã thân vương ngoại tộc bị chấn động đến bộ dáng chật vật, dù
chưa té ngựa nhưng vẫn đau đầu ù tai, gã nói:

- Mọi rợ Trung Quốc kia, sao phải thét to như vậy chứ! Con bà nó!

Lư Vân tuy học tiếng Hồi chưa lâu nhưng vẫn hiểu được lời thô tục này,
thầm nghĩ:

- Tại sao một thân vương ngoại tộc lại không hề có chút giáo dưỡng vậy,
công chúa xinh đẹp như người cõi tiên, ngày sau có thể nào chấp nhận được
người này?

Tuy vậy đối phương là hoàng tộc Hãn quốc nên không thể đắc tội. Trên mặt
không lộ chút bất mãn, Lư Vân xoay người xuống ngựa, quỳ dưới đất nói:

- Hạ quan phụng mệnh của Hà Ngự Sử đại nhân, đặc biệt đến đây đưa thiếp
dâng lên vương tử.

Nói xong hai tay nâng lên quá đầu, thiếp được đặt trong lòng bàn tay.

Thân vương ngoại tộc kia không xuống ngựa mà chỉ cười ha hả. Tay cầm
roi ngựa vụt tới, muốn cuốn lấy danh thiếp trên tay Lư Vân, vẻ mặt lại vô
cùng vô lễ. Sứ giả xưa nay đại biểu cho thiên triều, dù Kha Hãn đích thân
tới cũng phải xuống ngựa. Huống chi đây chỉ là một thân vương ngoại tộc.

Xem ra kẻ này không để thiên quốc vào mắt. Lư Vân vô cùng giận dữ, thầm
nghĩ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.