ANH HÙNG CHÍ - Trang 1598

Trước mặt có vạn quân như hổ rình mồi, chỉ cần vừa ra kiệu hoa sẽ bị loạn
tên bắn chết, dù ngày thường hắn túc trí đa mưu, thông minh nhạy bén, lúc
này cũng không nghĩ ra cách nào thoát thân. Chợt nghe công chúa lên tiếng:

- Đừng sợ, bọn họ muốn ta còn sống, sẽ không ra tay giết hại chúng ta.

Lư Vân nghe giọng nói kiên định của nàng, hoàn toàn không có sự sợ hãi
hay hoảng hốt. Trong lòng ngẩn ra, thầm nghĩ:

- Công chúa này thật gan dạ, không ngờ lúc này còn có thể bình tĩnh đến
vậy.

Nghĩ lại thì đám binh sĩ ngoại tộc đến cướp người, đơn giản là vì vẻ đẹp
tuyệt thế của Ngân Xuyên công chúa, nếu không cũng là tính uy hiếp triều
đình đòi hoàng kim tài bảo, quả thật sẽ không giết hại nàng. Lư Vân suy
nghĩ đến hồi mấu chốt:

- Nếu đúng như vậy, bọn người kia ra tay nhất định sẽ có chỗ cố kỵ, ném
chuột sợ vỡ đồ, chúng ta có cơ hội để phá vòng vây.

Hắn không để ý kiệu hoa chật hẹp, bỗng quỳ xuống nói:

– Chút nữa Lư Vân sẽ mạo phạm công chúa, muôn lần chết không hết tội,
mong công chúa thứ lỗi.

Công chúa ngẩn ra, không biết vì sao hắn nói như vậy. Chỉ thấy chớp mắt
hắn đã vươn tay phải ôm chặt eo nhỏ của nàng rồi nhảy ra ngoài kiệu. Công
chúa vốn luôn bình tĩnh kiên định, dù bị loạn quân bao vây cũng không hề
hoảng sợ thất thố. Có điều giờ phút này bị Lư Vân ôm chặt, trong lòng vô
cùng xấu hổ, không khỏi kêu lên một tiếng sợ hãi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.