ANH HÙNG CHÍ - Trang 161

Xuyên mau mau dừng tay, mau mời phụ thân ngươi đi ra, ngàn vạn lần
đừng làm tổn thương người này.’

- Ta mặc dù lỗ mãng nhưng cũng không phải kẻ điên lạm sát người, nghe sư
thúc nói như vậy biết là tình huống khác thường, đành để Đồng Tam ở đó
rồi sai người thông báo cho gia phụ. Người vừa nghe tin vội vàng đi ra. Sư
thúc thấy gia phụ đi ra thì chỉ biết cười khổ: ‘Sư huynh, ta tới chuyển lời’.
Gia phụ thấy người bị người trói thì rất phẫn nộ, không đợi nói hết lập tức
liền rút đao ở hông chém đứt xích sắt.

- Sư thúc ta trên giang hồ được xưng là ‘Phác Thiên Hổ’, ngày thường uy
phong cỡ nào mà lúc này lại như con mèo bệnh. Xích sắt trên tay đã được
gia phụ chặt đứt nhưng trên mặt lại lộ vẻ nao núng, bất giác nhìn về Đồng
Tam. Khi đó ta rất phẫn nộ, lớn tiếng nói: ‘Sư thúc! Ngươi đang ở làm sao
vậy? Rốt cuộc là sợ cái gì chứ?’. Ta rất tức giận nhưng gia phụ là người
từng trải, dường như người đã nhìn ra dụng ý của sư thúc, không ngờ lại
cười một cái, nói với Đồng Tam: ‘Người sư đệ này của ta, đã làm phiền
ngươi chiếu cố một đoạn đường, các hạ có gì muốn nói, không ngại thì cứ
trực tiếp nói rõ đi!’

Giọng nói Tề Bá Xuyên phát run, hiển nhiên đã nói đến chính đề, Ngũ Định
Viễn dù thầm kinh hãi cũng không dám ngắt lời, chỉ là chuyên tâm lắng
nghe.

Tề Bá Xuyên nói:

- Đồng Tam kia ngẩng đầu ngửa mặt lên trời, mắt không nhìn gia phụ cái
nào, lạnh lùng thốt: ‘Thượng cấp có lệnh xuống, Tổng tiêu đầu thức thời thì
sớm đem đồ vật giao ra đây, có thể tha cho toàn gia ngươi khỏi cái chết!’.
Ta như nghe được chuyện buồn cười nhất thiên hạ, nhất thời cười ha hả, bất
quá phụ thân cùng sư thúc ta lại không cười, không chỉ hai người bọn họ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.