ANH HÙNG CHÍ - Trang 1704

- Điện hạ sao không ăn một chút. Nếu ngọc thể bất ản, xin cứ sai khiến một
tiếng. Thần có biết qua y lý, có thể trị giúp công chúa.

Hắn nghĩ đến đêm nay sương gió rất lạnh. Chỉ hi vọng công chúa đừng bị
trúng gió, nếu không với tình hình trước mắt, thật là họa vô đơn chí.

Công chúa lắc lắc đầu, bộ dạng đầy cô đơn thấp giọng nói:

- Ta không có bệnh, ngươi đừng lo lắng.

Lư Vân thấy tinh thần của nàng sa sút như vậy thì trong tâm tự trách, quỳ
xuống nói:

- Thần tội đáng muôn chết, không thể săn sóc công chúa chu đáo, lại khiến
công chúa lo âu, khó có thể khoan dung, xin công chúa trách phạt.

Công chúa thở dài, thấp giọng nói:

- Đi cùng chưa lâu nhưng ngươi đã nói qua không biết bao nhiêu lần tội
đáng muôn chết, bao nhiêu lần không thể tha thứ! Ngươi thực sự có sai lầm
nhiều như vậy sao? Ta lại là người dễ dàng tức giận vậy sao?

Lư Vân không dám lên tiếng, chỉ gật đầu đồng thời trong miệng vâng dạ
liên tục.

Công chúa lại thở dài, sắc mặt bình tĩnh như thường, thản nhiên hỏi:

- Tần tướng quân đã trở lại chưa? Bổn cung muốn xuống núi.

Lư Vân dập đầu nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.