ANH HÙNG CHÍ - Trang 1705

- Khởi bẩm công chúa, giờ phút này quân giặc thế lớn, quân ta phải tạm
thời rút lui. Có lẽ Tần tướng quân trở vào biên quan cầu viện. Đến khi đại
quân tụ họp tất sẽ khởi binh tới cứu giá. Thần nghĩ công chúa chắc phải
nghỉ thêm vài ngày trên đỉnh núi, chờ viện quân.

Công chúa khẽ gật đầu, lại không nói thêm gì.

Lư Vân nói :

- Phía trước không xa có một sơn động có thể chống lại gió rét. Thần đã
quét tước sạch sẽ, thỉnh công chúa qua đó nghỉ ngơi.

Liền muốn tiến lên nâng công chúa dậy, đã thấy nàng co thân mình tránh
qua rồi tự đứng lên.

Lư Vân dẫn công chúa tới sơn động, lúc này tuyết lại rơi dày hơn, hai người
tăng nhanh cước bộ. Ai ngờ công chúa bị trượt chân, Lư Vân vội vươn tay
ra đỡ, tránh để nàng bị ngã. Bàn tay hai người chạm nhau, thân mình công
chúa đột nhiên chấn động, bàn tay nhỏ bé vội vàng rụt về, nhanh chóng
tránh ra.

Lư Vân lấy làm lạ, cúi đầu đã thấy công chúa lảng tránh ánh mắt của hắn.
Hắn cảm thấy nghi hoặc, không biết vì sao nàng trở nên như vậy nhưng
không dám truy vấn.

Hai người tới cửa động, Lư Vân chỉ vào trong, nói:

- Chính là động này, xin công chúa tạm thời chịu khổ mấy ngày, chỉ là bên
trong còn sơ sài, thần sợ người ở không quen.

Ngân Xuyên công chúa im lặng không nói, chậm rãi đi vào trong động, chỉ
thấy trong này được quét dọn sạch sẽ, ánh lửa sáng lên vách tường ấm áp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.