ANH HÙNG CHÍ - Trang 1707

Nghĩ một hồi nhưng thủy chung hắn vẫn không rõ nguyên do.

Trong cơn gió lạnh, Ngân Xuyên công chúa một mình trong động lặng lẽ ưu
sầu. Nàng nhìn ánh lửa đỏ au, đột nhiên nhớ lại cảnh tượng phồn hoa nơi
kinh thành. Cùng thời gian này năm trước, trong Tử Cấm Thành đã giăng
đèn kết hoa. Nàng cùng đám cung nữ bên cạnh vui vẻ ấm áp biết bao. Nào
ngờ quang cảnh hiện tại lại thê lương, bản thân nàng lẻ loi một mình tránh
trong sơn động hoang vắng. Ngày mai còn không biết sinh tử ra sao. Nàng
nhìn chiếc vòng ngọc trên tay. Đột nhiên nhớ tới mẫu thân hiền dịu, trước
khi nàng đi người còn ân cần dặn dò. Cảnh tượng hai mẫu tử ôm nhau khóc
thoáng chốc tràn ngập trong lòng.

Nàng tự biết lần này rời cố quốc, chỉ sợ đến chết già nơi Tây Vực cũng
không thể gặp lại mẫu thân một lần. Nhất thời trong tâm bi thương, nước
mắt trào ra.

Công lực của Lư Vân cao cường. Hắn ngồi ngoài động nghe thấy tiếng nức
nở, biết công chúa đang rơi nước mắt thì trong lòng lo lắng, liền đến cửa
động xem xét.

Lư Vân thấp giọng kêu lên:

- Công chúa điện hạ, người vẫn khỏe chứ? Thần Lư Vân đến vấn an.

Một hồi lâu không thấy công chúa hồi đáp. Lư Vân không biết lúc này nàng
thế nào, chỉ sợ nàng bị lạnh ngất, vội xông vào trong động.

Vào trong chỉ thấy công chúa gục đầu vừa gường đá mới làm tạm, tấm lưng
ong kia run rẩy phập phồng, thấp giọng mà khóc.

Lư Vân kinh hãi, vội vàng tới nói :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.